“Không phải anh tự xưng là thần thám hay sao? Hừ...” Trình Lăng Phỉ luôn hừ mũi với giọng lạnh lùng: “Phương diện này còn chuyện gì mà anh không biết chứ?”
“Chị à!” Lưu Quang Tinh nghe xong liền nóng nảy: “Chị theo chân bọn họ nói lời vô dụng làm gì vậy? Người này đa đoan giảo hoạt, rõ ràng là đang câu giờ! Nói không chừng, bọn họ thực sự có quân tiếp viện đấy!”
“Cái tôi không biết nhiều mà!” Triệu Ngọc ngắt lời Lưu Quang Tinh, vẻ mặt vô cùng thành kính nói: “Nếu tôi cái gì cũng biết thì bây giờ hai ta còn trở nên như thế này à? Chuyện đã sớm đảo lại rồi, cô nói có đúng hay không?”
“Làm ơn, cô hẳn là hiểu được chúng tôi làm nghề trinh thám nên ít nhiều đều có điểm cố chấp, cô làm ơn hãy đem chân tướng nói cho tôi biết đi! Như vậy...” Triệu Ngọc dùng sức mà gật đầu: “Cùng lắm thì tôi đáp ứng cô, chỉ cần cô nói cho tôi biết, sau này tôi thành quỷ cũng không tới tìm cô đâu!”
“Mịa nó...” Miêu Anh liếc Triệu Ngọc một cái trắng mắt, tỏ vẻ không thể nói lý với hắn được.
“A...” Ai ngờ vậy mà Trình Lăng Phỉ bị trò đùa của Triệu Ngọc làm nở nụ cười: “Triệu Ngọc, tôi nghĩ anh phá nhiều vụ án lớn như vậy, còn tưởng rằng anh là một người không bao giờ nói mấy lời xàm chó, thật không nghĩ rằng anh lại nói chuyện ngả ngớn như vậy đấy!”
“Em thấy gọi là trêu chọc thì thích hợp hơn...” Sau khi Lưu Quang Tinh ngắt lời, lại khuyên nhủ: “Chị, lửa cháy tới nơi rồi, đừng nhiều lời với hắn nữa có được không? Chị sợ dơ tay thì đưa súng cho em được không...”
“Cô Trình, trong lúc cảnh sát không biết gì cô đã thành lập nên một đế quốc tội phạm.” Triệu Ngọc tiếp tục thuyết phục: “Cô nói cho tôi biết làm thế nào cô làm được như vậy, tôi sẽ cẩn thận học hỏi, như vậy nếu có xuống dưới kia thì cũng có thể thử một cái xem sao? Khương Khoa, Dư Phù Sinh còn có Tào Tứ Phần, bọn họ đều là đàn em của cô sao? Còn có chuyện Khương Khoa vượt ngục, cô làm vừa trùng hợp vừa khéo như vậy, chuyện này cho tới giờ tôi vẫn còn đang thắc mắc đây!”
“Thật vậy sao?” Trình Lăng Phỉ lộ ra vẻ tươi cười đầy đắc ý: “Đừng nói với tôi rằng anh còn chưa phát hiện thật ra ngày đó con gái nuôi của anh vẫn chưa nhập học.”
“Chị!” Lưu Quang Tinh gấp đến mức nhảy dựng lên: “Có sai không đó? Tên cảnh sát này đang gạt chị đó, chị ngàn vạn lần không thể mắc mưu hắn được!”
“A Quang!” Trình Lăng Phỉ ra lệnh cho Lưu Quang Tinh và những người khác: “Mọi người dựa theo kế hoạch mà làm việc đi!”
“Chuyện này...”
Lưu Quang Tinh nhíu mày lại nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Trình Lăng Phỉ, gã không dám cãi lời chỉ đành phải xoay người rời đi. Những thuộc hạ khác cũng không dám lên tiếng, đi theo Lưu Quang Tinh rời khỏi chỗ này, bắt đầu rời đi hoàn toàn.
Triệu Ngọc vừa thấy có cơ hội, ánh mắt nhất thời sáng lên, muốn nói chuyện phiếm mấy câu.
Ai ngờ Trình Lăng Phỉ lại là người mở miệng trước, cô ta nói: “Có thể cùng nhà trinh thám lớn phá vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma gặp nhau coi như là một loại duyên phận đặc biệt. Nếu như vậy, chúng ta tán gẫu đôi câu đi. Vậy thì... Trước sao sau vậy, tôi vừa rồi đếm năm giây, hiện tại sẽ để lại cho anh năm vấn đề để hỏi! Anh muốn hỏi về cái nào trước?”
Khi nói chuyện, cô ta vẫn đùa nghịch cây súng lục của Miêu Anh, rất rõ ràng là ám chỉ Triệu Ngọc chỉ cần hỏi xong năm vấn đề này, tôi đây sẽ nổ súng!
“Khương Khoa!” Triệu Ngọc không chút do dự nói: “Quan hệ của cô và Khương Khoa!”
“Được, đây là vấn đề thứ nhất!” Trình Lăng Phỉ vươn người đứng trước mặt Triệu Ngọc, váy dài trắng tinh khôi khiến cho cô ta có khí chất thanh lịch cao quý, giống như công chúa trong chuyện cổ tích. Nhưng mà ở trong mắt Triệu Ngọc, vị công chúa này rõ ràng là một công chúa bóng tối!
“Vào thời điểm đầu lúc tôi xây dựng sự nghiệp, tôi từng thuê Khương Khoa làm tay đấm cho tôi!” Trình Lăng Phỉ nói: “Tôi đã điều tra qua về hắn ta, phát hiện hắn ta từng gây thương tích cho người khác, lại có tiền án cho nên tôi lợi dụng chuyện này để áp chế hắn ta, khiến hắn ta làm việc cho tôi.”
“Thời gian dần qua, tôi phát hiện ra gã này nếu so với tay đấm thông thường khác thì thông minh hơn nhiều lắm, làm việc lưu loát rõ ràng, là một hạt giống tốt cho nên liền tập trung đầu tư phát triển hắn ta, để cho hắn ta thành lập nên thế lực của riêng mình mà tôi lại âm thầm đứng sau điều khiển.”
“Không bao lâu, việc buôn bán của tôi càng lúc càng lớn, tôi cần Khương Khoa mở đường cho tôi đến chỗ nào đó rộng rãi hơn!” Trình Lăng Phỉ thản nhiên mà nói: “Chuyện sau đó anh cơ bản cũng đã biết rồi, dọn sách các đối thủ cạnh tranh thông qua các vụ trộm cướp của Khương Khoa, từ đó gián tiếp thu lời ở giữa! Cái gọi là kim chủ, trên thực tế cũng là tôi và Khương Khoa ở phía sau màn bố trí, bọn họ cái gì cũng không biết, chẳng qua chỉ là quân cờ bị chúng tôi lợi dụng mà thôi, tương lai một khi cảnh sát phát hiện nguyên nhân của các vụ trộm cướp là tôi có thể dùng những người này làm bia đỡ!”
“Mặt khác, tất cả các bản thiết kế và bản kế hoạch mà Khương Khoa có được đều lấy từ chỗ tôi!” Trình Lăng Phỉ khó nén sự đắc ý nói: “Anh nói không sai, tôi mới là người thiết kế kế hoạch cướp bóc nguyên bản. Tôi vô cùng thích khiêu chiến, mỗi khi thành công, nhìn thấy cảnh sát vẫn chẳng hay biết điều gì như cũ, tôi đều có cảm giác đặc biệt thỏa mãn!”
“Hừ!” Lần này phát ra tiếng hừ lạnh là Miêu Anh.
“Cho nên, tính ra thì Khương Khoa chỉ có thể coi là học trò của tôi!” Trình Lăng Phỉ tự mình say mê: “Hắn ta Gã có cái gì cũng đều là tôi dạy cho hắn ta hết đấy!”
“Tôi không rõ, tuy rằng Khương Khoa không thông minh bằng cô nhưng hắn ta không ngu ngốc!” Triệu Ngọc hỏi: “Cô dựa vào cái gì để khống chế hắn ta vậy?”
“Hả?” Trình Lăng Phỉ nghiền ngẫm cười: “Tôi có thể xem đây là vấn đề thứ hai hay không?”
“Quên đi, quên đi. Coi như tôi chưa hỏi vậy!” Triệu Ngọc vội vàng lắc đầu: “Thật ra nghĩ lại thì cũng không có gì xê dịch nhiều, Khương Khoa và cô đã trở thành một cộng đồng cùng hưởng lợi ích, tồn tại cộng sinh. Mặt khác, bản sao của bài ‘Ý thu nồng’ rõ ràng cho thấy hắn ta đối với cô có tình cảm!”
“Thật không nghĩ tới...” Triệu Ngọc vốn muốn nói, cuối cùng cô còn muốn giết Khương Khoa nhưng nghĩ lại, mặc kệ Khương Khoa bị chết cháy hoặc là không chết cháy, hắn trăm triệu lần không thể nói được. Có một số việc không riêng gì Trình Lăng Phỉ, ngay cả Miêu Anh cũng không thể biết.
Vì thế hắn nhanh chóng dời đi vấn đề: “Tôi hỏi câu kế tiếp nhé, tiếp tục là đến phiên Dư Phù Sinh đấy!”
“Ừm...” Trình Lăng Phỉ vừa rồi đúng thật là nghĩ muốn kéo dài thời gian nhưng nhìn thấy Triệu Ngọc đưa ra vấn đề thứ hai, cô ta vẫn chạy theo tiết tấu, nói với Triệu Ngọc: “Dư Phù Sinh thì đơn giản hơn rồi! Lão ta là một quân cờ tôi sắp xếp ở nước ngoài từ rất lâu rồi!”
“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ, thật sự bất ngờ.
“Thật ra Dư Phù Sinh và Khương Khoa từ trước đến giờ vẫn là hai đường song song, bọn họ không xuất hiện cùng một lúc, không ai biết ai, càng không biết quan hệ của tôi!” Trình Lăng Phỉ đắc ý nói: “Có lẽ trước kia Dư Phù Sinh vẫn là bọn rắn độc ở huyện Cao Lan, bên trong kế hoạch lớn để báo thù của tôi, lão ta cũng giúp tôi một ít việc. Nhưng đáng tiếc, sau đó lão ta lại phạm vào việc tố tụng, bị cảnh sát truy nã, tôi sợ lão ta liên lụy đến tôi cho nên giúp đỡ lão ta một khoản tiền, để lão ta lẩn trốn ở nước ngoài!
“Từ đó về sau, tôi không ngừng dẫn đường vẽ lối cho lão ta, không ngừng giúp đỡ lão ta lập nên một thế lực riêng ở nước ngoài! Như vậy, việc buôn bán của tôi cũng đầu xuôi đuôi lọt đi vào thị trường quốc tế!” Trình Lăng Phỉ lại nói tiếp: “Thế nhưng Dư Phù Sinh không giống như Khương Khoa, người này trời sinh ngoan độc, lòng tham không đáy, tôi không thể không đề phòng lão ta giờ giờ phút phút, cho nên từ xưa tới nay, tôi vẫn khống chế được gia quyến của lão ta ở huyện Cao Lan!
“Chỉ là...” Trình Lăng Phỉ thở dài: “Chỉ là tôi không nghĩ tới, sau này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bên cạnh Dư Phù Sinh đột nhiên nảy ra một tên nằm vùng, tuy rằng lão ta may mắn thoát được một kiếp nhưng con của lão ta lại bị cảnh sát bắn chết rồi!”
Ài... Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng biết, người nằm vùng kia chính là cha của tổ trưởng Khúc Bình.
“Cho nên từ giây phút đó, Dư Phù Sinh dần dần không kiểm soát được!” Trình Lăng Phỉ bất đắc dĩ nói: “Lão ta chỉ có một đứa con trai, từ đó về sau trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện báo thù, thậm chí ngu ngốc đến nỗi đi tìm cảnh sát để báo thù, lúc này mới gặp phải nhiều phiền toái như vậy!”
“Cuối cùng nếu tôi không giúp lão ta dùng thế thân giả và tin tức giả dẫn cảnh sát tới nước ngoài, lão ta đã tiêu đời lâu rồi!” Trình Lăng Phỉ lắc đầu: “Từ đó về sau, Dư Phù Sinh vẫn trốn ở căn cứ trang trại nuôi bò, mất đi tác dụng mà lão ta có. Cho nên... Cho nên...”
Nhìn thấy Trình Lăng Phỉ đang nhìn về phía mình một cách xem xét, Triệu Ngọc ngầm hiểu mà nói: “Cho nên tôi nên hỏi vấn đề thứ ba có phải hay không?”