Cuồng Thám

Chương 1019: Chương 1019





CÓ HAY KHÔNG?

Thì ra là như vậy...

Thông qua lời nói của Lưu Quang Tinh, Triệu Ngọc cơ bản đã hiểu rõ, tuy rằng Trình Lăng Phỉ không có khả năng đoán được Triệu Ngọc đã giả trang Khương Khoa nhưng đã nhận ra có thể Khương Khoa bị người khác theo dõi!

Cho nên cô ta mới thiết kế một trận hỏa hoạn ở trang trại nuôi bò, muốn tiêu hủy chứng cứ, khiến đám người Khương Khoa và Dư Phù Sinh chết cháy cùng nhau. Mà trước đó, Trình Lăng Phỉ cũng thật lòng muốn cứu vớt Khương Khoa.

Nói cách khác, nếu như không có chuyện các kim chủ gặp nhau và bị cảnh sát bắt cũng sẽ không có chuyện xảy ra đám cháy!

Đương nhiên... Việc này cũng không trách được Triệu Ngọc. Lúc đó, Triệu Ngọc cho rằng kim chủ mới là người thần bí đứng sau bức màn, hơn nữa dụng cụ cải trang còn có thời gian hạn chế, hắn bất đắc dĩ nên mới vội vã.

“Vậy anh nói cho tôi biết...” Trình Lăng Phỉ lại hỏi: “Các người đã phát hiện được gì trong vụ hỏa hoạn?”

“Cháy rất sạch sẽ nhưng vẫn phát hiện đầu lâu của Tào Tứ Phần không bị thiêu rụi, bên trong còn có một viên đạn!” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Đúng rồi, còn có... Chúng tôi phát hiện trên xe tải trong phòng nồi hơi một chiếc xe máy bị cháy rụi, trên xe máy tìm được ADN của nữ sát thủ Hạ Vũ Băng! Bởi vì ở hiện trường bị hại của Ô Phương Phương đã từng xuất hiện chiếc xe máy kia cho nên chúng tôi hoài nghi Ô Phương Phương là bị Hạ Vũ Băng sát hại!

“Triệu Ngọc...” Nghe được câu trả lời thành thật của Triệu Ngọc, hắn cái gì cũng nói, Miêu Anh ngay lập tức nhắc nhở.

Mà Trình Lăng Phỉ lại lập tức di chuyển khẩu súng lục, rõ ràng đang gây áp lực cho bọn họ.

“Không có việc gì, không có việc gì!” Trong lòng Triệu Ngọc có suy tính riêng của bản thân, lúc này hắn mới thản nhiên nói: “Đều là chuyện lúc sau rồi, che giấu làm chi nữa?”

“Còn gì nữa không?” Trình Lăng Phỉ lại hỏi.

Vốn Triệu Ngọc không định nói ra chuyện Dư Phù Sinh. Nhưng mà nhìn thấy Trình Lăng Phỉ vội vàng hỏi, hắn lo lắng đối phương mất kiên nhẫn nên trả lời rõ ràng: “Ngoại trừ Hạ Vũ Băng và Tào Tứ Phần, chúng tôi còn tìm được ADN của Dư Phù Sinh, Lưu Quang Tinh, Diêu Quang Minh, Dư Thuận Phong và người chăn gia súc Đồ Lặc Khải, không có những thứ khác, chúng tôi chỉ biết vài người này nhưng không biết rốt cuộc là ai bị chết cháy!”

Triệu Ngọc nói xong, nhất thời nơi đây rơi vào yên lặng. Triệu Ngọc có thể tinh tường nhìn ra trên mặt của Trình Lăng Phỉ hiện lên một nét mất mát, rất rõ ràng, bọn họ vốn muốn ngụy trang vụ hỏa hoạn là chuyện ngoài ý muốn nhưng không hề nghĩ tới sẽ bị cảnh sát điều tra ra vấn đề.

“Được!” Trình Lăng Phỉ lại nói: “Còn một vấn đề cuối cùng, làm sao hai người tìm ra tôi? Tôi để lộ sơ hở ở chỗ nào? Còn có ai biết hai người đến chỗ tôi để điều tra vụ việc không?”

“Chị đại, đây là ba vấn đề mà?” Triệu Ngọc yếu ớt hỏi rồi báo lại một cách chi tiết: “Thằng cháu trai đeo mắt kính nói đúng, chúng tôi đến điều tra những tấm ảnh bị cạo sờn! Vậy mà không ngờ tới, nơi này mới là những kẻ trộm chân chính!”

“Này? Mày đang mắng ai đấy?” Ngay lập tức Lưu Quang Tinh không vui.

“Không có khả năng!” Trình Lăng Phỉ lại siết khẩu súng lục, giống như có thể bóp cò bất cứ lúc nào: “Các người không đi điều tra hỏa hoạn, không truy tìm tung tích của Dư Phù Sinh mà lại chạy đến nơi này của tôi điều tra một tấm ảnh bị cạo sờn? Anh đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của tôi đấy à?”

“Ừm.” Triệu Ngọc lại làm sáng tỏ: “Chị à, không phải một tấm đâu mà là tất cả các tấm! Ô Phương Phương cạo sờn tất cả ảnh có mặt cô rồi, chuyện này còn có thể không khiến cho một thần thám như tôi nhìn thấy sự khả nghi hay sao? Còn nữa nhé, cô luôn lấy chỉ số thông minh ra nói chuyện, lời này nghe sao mà giống Khương Khoa quá vậy?”

“Đúng vậy” Miêu Anh ủ rũ nói Triệu Ngọc: “Trong cổ tay áo của cô ta có súng chích điện, điểm này giống Khương Khoa như đúc!”

“Đừng nói lung tung, tất cả của Khương Khoa đều là do tôi dạy đấy!” Trình Lăng Phỉ chống súng lục vào đầu của Miêu Anh, tàn nhẫn uy hiếp nói: “Triệu Ngọc, tôi đếm năm tiếng, nếu câu trả lời của anh không khiến tôi vừa lòng vậy thì anh hãy nói chia tay với người yêu dấu nhất của anh đi!”

“Được! Tôi nói, tôi nói.” Triệu Ngọc vội vàng gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: “Lúc trước... Người lúc trước dùng điện thoại để áp chế tôi, giúp Khương Khoa vượt ngục, mặc dù nói giọng đàn ông nhưng điệu bộ lại giống như phụ nữ!”

“Cái gì?” Trình Lăng Phỉ nhướng mày, hô to một tiếng: “Năm!”

“Còn có...” Triệu Ngọc nói như điên: “Còn có... Cách nói chuyện của gã ta thường xuyên không rõ ràng, chắc chắn là sử dụng máy biến đổi giọng nói!”

“Bốn!”

“Đừng mà!” Triệu Ngọc khẩn trương: “Sau khi hang ổ của Khương Khoa bị quét sạch, chúng tôi… Chúng tôi phát hiện bản kế hoạch cướp bóc nhưng đều là bản copy, còn có kẻ chủ mưu đằng sau hắn ta…”

“Ba!”

“Ấy ấy ấy!” Cả khuôn mặt của Triệu Ngọc đỏ bừng: “Sau khi tôi phát hiện ảnh chụp bị cạo sờn thì tôi điều tra hồ sơ cá nhân của cô, phát hiện công ty cô đang điều hành và hành vi cướp bóc của Khương Khoa trước kia có quan hệ mập mờ, công ty của cô đều trở thành bên hưởng lợi nhờ vào việc cướp bóc!”

“Hai.” Ai ngờ, Trình Lăng Phỉ vẫn không hài lòng.

“Tôi… Chúng tôi hỏi qua bạn học của cô, phát hiện chẳng những Ô Phương Phương và cô cùng nhau lớn lên, hơn nữa hai người còn cùng theo đuổi Thạch Hải!” Triệu Ngọc run rẩy nói: “Còn chuyện làm giàu lúc xưa của cô cũng khiến người khác nghi ngờ, nếu như không sử dụng thủ đoạn phi pháp, cô không có khả năng đoạt lại sản nghiệp tổ tiên của nhà cô, hơn nữa còn sáp nhập nhiều công ty như vậy…”

“Một!” Trình Lăng Phỉ hung hăng trừng mắt liếc Triệu Ngọc một cái rồi nhắm vào mi tâm của Miêu Anh rồi nói: “Nói chia tay với người yêu của anh đi!”

“Ý thu nồng! Ý thu nồng!”

Ai ngờ trong nháy mắt Trình Lăng Phỉ sắp nổ súng, Triệu Ngọc bỗng hét lên rát cả cổ họng. Kết quả sau khi nghe ba chữ kia, Trình Lăng Phỉ bỗng nhiên ngẩn ra, vào giây phút đó trong mắt cô ta đều là sự lạ lùng.



“Anh... Anh nói cái gì?” Cô ta run nhè nhẹ một chút, vẫn chưa nổ súng.

“Ý thu nồng đó, đàn cello!” Triệu Ngọc kích động quát lên: “Chúng tôi phát hiện trong tủ bảo hiểm của Khương Khoa một đĩa nhạc, vỏ ngoài của đĩa nhạc chỗ có bài ‘Ý thu nồng’ bị chấm lên, đủ để thấy Khương Khoa vô cùng để ý bài hát này! Mà chúng tôi đã tìm chuyên gia để xem xét, bên trong đó không che giấu tin tức gì cả, chỉ là một đĩa nhạc CD mà thôi!”

“Sau đó thì sao?” Mặt của Trình Lăng Phỉ trở nên vô cùng âm trầm.

“Rồi...” Triệu Ngọc dùng cằm để gật với Trình Lăng Phỉ: “Rồi tôi nghe được bài hát này trước cửa nhà của cô, cũng là dùng đàn cello để diễn tấu! Cô nói... Nếu đổi lại là cô thì cô có thể cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp hay sao?”

“Phế vật! Phế vật này!” Trình Lăng Phỉ đầy bi phẫn mà quát lên: “Khương Khoa, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi! Quả thật đúng là một phế vật!”

Trình Lăng Phỉ vừa mới quát xong, trên mặt lại hiện lên nét cười giống bệnh tâm thần, cô ta từ từ thu súng lại, nói với Triệu Ngọc: “Thật không nghĩ tới Trình Lăng Phỉ tôi thông minh một đời lại bị một tấm ảnh chụp bị cạo bong và một đoạn nhạc...”

“Ừm. Không phải tôi đã nói không chỉ là một tấm ảnh chụp mà là rất nhiều tấm ảnh chụp hay sao?” Triệu Ngọc lại tốt bụng nhắc nhở.

“Thật không biết xấu hổ. Hừ!” Trình Lăng Phỉ cười thê lương một tiếng, tiếng cười khiến người khác sởn cả gai ốc: “Triệu Ngọc, anh thật không hổ danh là thần thám đâu! Tôi chưa bao giờ xem nhẹ anh, thật không nghĩ tới tôi vẫn là thua trong tay anh...”

“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc thật đúng là không khách sáo.

“Được!” Nói xong Trình Lăng Phỉ lại một lần nữa giương súng trong tay lên, chẳng qua lúc này là nhắm thằng vào Triệu Ngọc: “Nói, các người đến nơi này của tôi... Còn có người lạ nào biết hay không?”

“Có!”

“Không có!”

Ai ngờ câu trả lời của Miêu Anh và Triệu Ngọc cùng một lúc nhưng lời nói khác nhau.

Miêu Anh nói “Có” đương nhiên là muốn làm cho đối phương có điều cố kị. Nếu Trình Lăng Phỉ biết bọn họ còn có quân tiếp viện, tất nhiên sẽ đem hai người bọn họ làm con tin, như vậy còn có thể bảo toàn tính mạng.

Nhưng nếu như nói “không có” thì đối phương sẽ thấy không còn lo lắng, có thể nổ súng giết người ngay lập tức!

Bởi vậy Miêu Anh nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao đáp án của mình và Triệu Ngọc lại không giống?

“Đệch!” Lưu Quang Tinh đứng bên cạnh nhếch miệng kinh ngạc cảm thán: “Hai người đang biểu diễn tiểu phẩm ‘Tiền không tệ’ à? Cuối cùng là có hay không có vậy?!”

“Có!” Miêu Anh nói đúng lý hợp tình.

“Ôi chao, làm ơn đấy em yêu, em không biết là bây giờ nói dối cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì hay sao?” Ai ngờ Triệu Ngọc vậy mà quay đầu trút giận lên Miêu Anh rồi mới nói với Trình Lăng Phỉ: “Chị đại, đừng nghe cô ấy. Vừa rồi tuy rằng tôi nghe tiếng đàn cello có vấn đề nhưng tôi cũng đâu thể xác định được cô là đại Boss đâu? Tôi đây lại không thể lộ diện ra ngoài ánh sáng cho nên mới để Miêu Miêu đi dò xét, đâu nghĩ tới... Cô nói coi, sao cô lại động thủ sớm như vậy? Thế thì có khác gì đánh úp, tôi làm sao chuẩn bị đây!”

“Triệu Ngọc... Anh.” Miêu Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Được!” Trình Lăng Phỉ hơi dở khóc dở cười dùng súng chĩa vào Triệu Ngọc rồi làm ra bộ dáng nổ súng: “Nếu như vậy thì tôi giữ các người cũng vô dụng rồi!”

“Ha ha ha!”

Ai ngờ đối mặt với họng súng, Triệu Ngọc ngửa đầu lên trời cười như điên như dại.

Nụ cười này ngược lại khiến Trình Lăng Phỉ do dự.

“Này, anh cười cái gì?” Lưu Quang Tinh hỏi giúp Trình Lăng Phỉ một câu.

“Ài!” Triệu Ngọc lắc đầu cười nói: “Chẳng lẽ các người chưa xem phim máu chó bao giờ à? Nếu một nhân vật phản diện nói nhiều lời vô nghĩa thì nhất định sẽ bị diễn viên lật ngược tình huống lại! Cho nên cô muốn nổ súng vậy thì nổ súng ngay lập tức đi có được không?”

“Tôi… Anh…” Lưu Quang Tinh phát điên.

Trình Lăng Phỉ cũng tức giận đến mức mày liễu nhướng lên, đưa tay định bóp cò.

“Chờ một chút!” Không ngờ một giây sau, vậy mà Triệu Ngọc lại đổi ý: “Trình Lăng Phỉ, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô một chút!”

“Anh… Lại muốn làm gì?” Sự khác thường của Triệu Ngọc khiến Trình Lăng Phỉ vô cùng hoài nghi cho nên súng đã giương lên trong tay lại chậm rãi không chịu bóp cò.

“Cô có biết vừa rồi vì sao tôi lại thẳng thắn thành khẩn như vậy không?” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi biết, mặc kệ bọn tôi có nói cái gì, nói như thế nào bọn tôi cũng không tránh được một kiếp này rồi! Nếu chạy không khỏi, chẳng bằng cứ thoải mái đi!”

“Chỉ có điều… Nếu tôi đây thẳng thắn thành khẩn như vậy thì cô có phải cũng nên tỏ vẻ một chút hay không? Cô xem như vậy có được không? Triệu Ngọc tôi dù gì cũng là một thế hệ nhà trinh thám, vậy trước khi tôi chết, cô có dám nói hết chân tướng cho tôi nghe hay không?!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.