Mười năm trước, cũng trong khu biệt cao cấp của nhà họ Trình.
Năm đó nơi này không hề tràn ngập không khí tự nhiên tươi mát như ngày hôm nay mà là cách trang trí nghiêng về thời kỳ cổ đại, khắp nơi đều tản ra không khí cổ xưa.
Ngày hôm ấy, đúng vào lúc Trình Lăng Phỉ vừa mới chiếm đoạt lại khu biệt thự cấp cao này chưa được bao lâu, cô ta tìm một kiến trúc sư nổi tiếng về để bàn bạc về kế hoạch sửa sang lại khu biệt thự cao cấp trong phòng sách.
Ai ngờ, Ô Phương Phương lâu ngày không gặp bỗng nhiên nổi giận đùng đùng tìm tới nhà, không để ý tới ai xông thẳng vào phòng sách của Trình Lăng Phỉ!
“A Phương?” Sau khi Trình Lăng Phỉ nhìn thấy Ô Phương Phương, ngoại trừ cảm giác bất ngờ ra thì còn có sự vui vẻ: “Sao cô lại đến đây? Không phải cô lên làm cảnh sát cấp cao, chuyển tới thủ đô rồi hay sao?”
“Trình Lăng Phỉ, nhìn xem cô đã làm gì đây!” Ai ngờ Ô Phương Phương vừa gặp mặt đã tức giận chỉ thẳng vào mặt Trình Lăng Phỉ to tiếng trách móc: “Cô còn có tâm trạng ở đây thiết kế hay sao? Anh ba của cô đã chết rồi, cô có biết không? Anh ta tự sát!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Ô Phương Phương, Trình Lăng Phỉ biết cô ta đến để chất vấn liền xua tay với nhà thiết kế và các trợ lý khác, tất cả đều tự giác lui ra ngoài.
“Anh ba tôi chết rồi với chuyện tôi muốn trang trí nhà có liên quan tới nhau sao?” Người vừa đi, Trình Lăng Phỉ liền thay đổi sắc mặt, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo và sự vui vẻ trước đó đã biến mất không còn vết tích.
“Tôi biết ngay! Tôi biết ngay mà!” Ô Phương Phương nổi trận lôi đình chỉ thẳng vào Trình Lăng Phỉ quát: “Anh ba của cô là bị cô bức chết đấy! Cô thu mua công ty và gia sản của bọn họ cũng thôi đi, tội tình gì còn phải ép bọn họ vào đường chết? Anh hai cô cũng bị cô ép đi rồi, chị tư của cô cũng quỳ xuống nhận sai rồi! Tại sao? Tại sao một chút tình cảm mà cô cũng không nhớ? Lăng Phỉ, cô... Sao cô có thể trở thành như vậy?!”
“Hừ! Hừ.” Trình Lăng Phỉ lạnh lẽo hừ hai tiếng, cắn răng run rẩy nói: “Năm xưa khi bọn họ đuổi cổ tôi ra khỏi nhà họ Trình, tôi đã không còn người thân nữa rồi! Cô có thể đi hỏi thử bọn họ, bọn họ có niệm tình với tôi không?!”
“Lăng Phỉ, tôi biết... Tôi biết năm đó cô chịu khổ, trong lòng cô rất hận!” Ô Phương Phương khuyên giải: “Thế nhưng, tuy rằng không phải là cùng một mẹ nhưng lại cùng một người cha mà? Cô nể mặt của chú Trình thì cũng không nên đuổi tận giết tuyệt như vậy? Cô suy nghĩ lại đi, nếu chú Trình trên trời có linh thiêng, chẳng lẽ ông ấy lại hy vọng thấy chuyện ra nông nỗi này hay sao?”
“Hừ!” Chẳng những Trình Lăng Phỉ cười rất lạnh lùng mà còn lộ ra thần sắc kỳ lạ khiến người ta dựng cả tóc gáy lên: “Cô không cần lo lắng, anh ba của tôi đã đi xuống dưới đó đoàn tụ với cha tôi rồi!”
“Hả?! Cô... Cô!” Ô Phương Phương choáng váng lùi ra sau mấy bước, xém chút ngã quỵ: “Trình Lăng Phỉ, cô... Trước kia cô... Không phải như vậy mà?! Tại sao?!”
“Tôi trước kia... Đúng là rất đơn thuần! Ô Phương Phương, cô cũng không cần giả nhân giả nghĩa nữa!” Trình Lăng Phỉ nói: “Vào lúc tôi nghèo túng nhất, cô và anh Thạch Hải tránh xa tôi, bây giờ tôi công thành danh toại rồi thì cô trở về để khuyên tôi sao? Cô muốn gì? Kêu tôi trả lại tất cả những thứ vốn thuộc về tôi cho họ, tiếp tục làm một kẻ nghèo rớt mồng tơi thì cô mới thấy vui hay sao?”
“Trình Lăng Phỉ, cô nói chuyện cũng nên có chút lương tâm!” Ô Phương Phương giận dữ hét lên: “Năm đó cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Trình, tôi và anh Thạch Hải đã đi tìm cô bao nhiêu lần, cô có biết không? Là cô không muốn gặp chúng tôi mà!”
“Tìm tôi làm gì?” Trình Lăng Phỉ cũng trở nên kích động: “Để cho hai người có cặp có đôi đến chứng kiến cảnh tôi cô đơn nghèo túng hả? Để cho cô có thêm lý do chèn ép tôi trước mặt anh Thạch Hải sao? Anh Thạch Hải à, anh mau nhìn Trình Lăng Phỉ đi, hiện tại cô ấy không còn gì nữa, thật may là lúc trước anh không chọn cô ấy có phải không?”
“Sao cô có thể nghĩ như vậy?!” Ô Phương Phương muốn rơi nước mắt: “Chúng tôi... Chúng tôi thật sự muốn giúp cô mà!”
“Giúp tôi?!” Trình Lăng Phỉ lạnh như băng nói: “Cô tự hỏi mình đi, cô ở trước mặt anh Thạch Hải nói xấu về tôi bao nhiêu lần? Tôi không còn gì cả, còn không phải là cơ hội tốt cho cô giậu đổ bìm leo hay sao?!”
“Cô! Thật khốn nạn!” Hai mắt Ô Phương Phương đẫm lệ, cả người run lên: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, Lăng Phỉ, tôi xin cô... Hãy tỉnh lại đi! Đừng tiếp tục cố chấp nữa, mặc dù tôi đã từng nói xấu cô nhưng... Thật sự tôi rất nhớ cô!”
“Đừng giả nhân giả nghĩa nữa.” Trình Lăng Phỉ không lấy làm cảm kích: “Nếu không cô đi thừa nhận sai lầm với anh Thạch Hải đi, trả lại anh Thạch Hải cho tôi? Cô đồng ý không?”
“Cô! Thật quá đáng!” Ô Phương Phương bi phẫn đến cực độ, trong cơn giận dữ cô ta bất chợt vỗ lên bàn, lại một lần nữa chỉ ngón tay vào Trình Lăng Phỉ quát: “Trình Lăng Phỉ, cô đừng ép tôi! Cô đừng tưởng rằng tôi không biết sau lưng cô đã làm những việc xấu gì? Bằng không cô không thể nào sáp nhập nhiều công ty, chiếm đoạt lại gia sản nhanh như vậy!”
“Cô đừng quên, tôi là cảnh sát!” Ô Phương Phương chỉ vào mình: “Bây giờ tôi là điều tra viên chính thức của tổ điều tra đặc biệt ở Tổng cục Hình sự! Nếu như cô không chịu từ bỏ, tôi sẽ không khách sáo với cô! Tôi sẽ phái cảnh sát điều tra cô, giám sát cô gắt gao, nếu cô có làm gì trái với pháp luật thì nhất định tôi sẽ không niệm tình! Hừ!”
Ô Phương Phương vỗ mạnh vào bàn xoay người chuẩn bị bỏ đi.
“Ô Phương Phương...” Trình Lăng Phỉ nghiến răng rặn từng chữ tên của Ô Phương Phương, sau đó nói với giọng vang vang: “Tôi thấy người quá đáng... là cô mới đúng?”
“Ồ, vậy sao?” Ô Phương Phương trừng đôi mắt đã đỏ ửng lên: “Tôi quá đáng sao? Vậy đừng để tôi bắt được điểm yếu của cô, bằng không tôi sẽ càng quá đáng hơn nữa!”
“Ô Phương Phương...” Mặt Trình Lăng Phỉ nặng nề, vì kích động mà trở nên vặn vẹo: “Mặc kệ có chuyện gì, cô hãy nhớ kĩ, tất cả những chuyện này đều là do cô ép tôi!”
Nói xong, cô ta mở ngăn kéo ra, quăng mạnh một xấp ảnh lên bàn!
Ô Phương Phương sửng sốt, vội vàng cúi đầu nhìn xấp ảnh đó. Kết quả cô ta mới vừa nhìn thoáng qua thì cả người đều choáng váng! Loạt ảnh đó đều là ảnh giường chiếu khó coi của cô ta cùng với Khương Khoa!
“Cô... Cô...” Ô Phương Phương tức đến run cả người, đầu óc trống rỗng, cô ta chết lặng mà lật xem ảnh, miệng không ngừng nói: “Không thể nào... Không thể nào…”
“Ô Phương Phương!” Trình Lăng Phỉ lạnh lùng sắc bén nói: “Mấy thứ này đều là bọn thuộc hạ của tôi vô tình tìm thấy được! Nếu không phải tôi âm thầm giúp cô thì cô sớm đã thân bại danh liệt rồi! Cô nói xem tôi nên nói cô cái gì mới phải đây? Cô cũng không có chừng mực quá rồi, dám làm những chuyện đê tiện này sau lưng anh Thạch Hải, cô xứng đáng với anh ấy sao!?”
“Không! Không!” Ô Phương Phương đương nhiên sợ hãi đến mặt tái mét: “Tôi không hề, tôi không hề! Sao có thể thế được? Vốn dĩ tôi, tôi không quen biết người này, a!”
Trong lúc kích động Ô Phương Phương như bị điên ra sức xé rách hết xấp ảnh đó!
Xé hết!
Xé hết...
Mãi cho đến khi xé đến tấm cuối cùng, Ô Phương Phương mới bình tĩnh lại sau sự kích động, cô ta trừng đôi mắt khó hiểu chỉ vào Trình Lăng Phỉ quát: “Là cô... Là cô... Hãm hại tôi?!”
“Đồ đàn bà không biết tốt xấu!” Trình Lăng Phỉ tàn nhẫn trả lời: “Vốn dĩ tôi muốn âm thầm đốt sạch xấp ảnh này nhưng là cô bắt ép tôi phải lấy nó ra! Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, loạt ảnh này… tôi có rất nhiều!”
“Hả!?” Ô Phương Phương sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế: “Cô... Cô có ý gì?”
“Có ý gì?” Mí mắt của Trình Lăng Phỉ nâng lên, vẻ mặt hung ác dữ tợn nói: “Ô Phương Phương, từ nay về sau, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa! Không phải cô làm cảnh sát cấp cao sao? Vậy thì đi làm cảnh sát cấp cao của cô đi, cùng anh Thạch Hải của cô có đôi có cặp đi! Đừng bao giờ quay trở lại nữa!”
“Cô...” Ô Phương Phương cả người đều thờ thẫn.
“Tôi nói cho cô nghe lần cuối cùng, tôi không làm chuyện trái với luật pháp, tôi cũng không sợ cô điều tra! Nhưng mà...” Trình Lăng Phỉ gằn giọng: “Nếu như cô dám đụng vào tôi, tôi sẽ để cho anh Thạch Hải nhìn thấy những bức ảnh này đầu tiên! Đến lúc đó cô không những mất đi anh Thạch Hải, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, sống không bằng chết!”