“Chuyện này... chuyện này là sao... Sao vậy?” Dương Trạch Bưu với gương mặt sưng phù tò mò chỉ vào Miêu Anh đang nằm dưới đất, khe khẽ thầm thì với Trình Lăng Phỉ: “Vừa rồi... Người này sao lại phát sáng vậy?! Thần kỳ quá!”
Nói xong Dương Trạch Bưu còn hưng phấn vỗ tay y như một đứa bé ấu trĩ.
“Không có gì! Không có gì!” Sau khi nhìn thấy Dương Trạch Bưu, Trình Lăng Phỉ đang lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng lạ lùng, cô ta vô cùng thân mật kéo lấy cánh tay của Dương Trạch Bưu, đẩy gã ta đi về hướng máy chơi game: “Đến đây đi chồng! Anh mau chơi game cùng Giang Nhi đi! Con lâu lắm mới từ nước ngoài trở về, anh không chơi với nó sao?”
“Được đó, được đó! Máy chơi game chơi vui lắm, anh thích nhất là chơi game...” Dương Trạch Bưu vui vẻ vỗ tay rồi háo hức chạy đến chỗ cậu bé đang chơi game. Bởi vì cơ thể không cân đối cho nên lúc gã ta chạy cơ thể cứ lắc lư lắc lư giống như một con chim cánh cụt ngốc nghếch...
“Hừm...” Nhìn thấy Dương Trạch Bưu đi ra xa, Trình Lăng Phỉ mới ngồi xổm xuống lấy súng của Miêu Anh ra và lục soát điện thoại của cô.
Nhưng mà trên di động của Miêu Anh có cài đặt mật khẩu, cô ta đã thử vài lần nhưng vẫn không mở ra được.
“Chị! Chị!” Lúc này một nam thanh niên đeo mắt kính hớt ha hớt hải chạy từ bên ngoài vào, sau khi nhìn thấy Miêu Anh đang nằm trên mặt đất liền sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt: “Đây… đây là nữ cảnh sát phải không? Sao lại truy tìm tới tận chỗ này?”
“Này…” Trình Lăng Phỉ đưa điện thoại của Miêu Anh qua cho gã: “Quang à, mau đi phá mật khẩu đi, xem thử rốt cuộc bọn họ đã điều tra đến đâu rồi? Còn nữa, nhìn xem bên ngoài có động tĩnh gì không? Vừa rồi tôi đã gọi điện cho Băng rồi, chúng ta phải rút lui sớm!”
“Chuyện này… Chuyện này…” Thanh niên đeo mắt kính khẽ run lên, tay vừa cầm lấy điện thoại vừa run rẩy hỏi: “Chị… Phải từ bỏ thật sao? Đây là cơ nghiệp mà chị chịu nhiều vất vả đắng cay để đánh đổi lấy về!”
“Vất vả thì có ích gì? Cơ nghiệp thì có ích gì?” Trình Lăng Phỉ lạnh lùng nói: “Chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến! Chuyện gì cần đối mặt cũng phải đối mặt!”
“Nhưng mà...” Người đàn ông tên là Quang chỉ vào Miêu Anh nói: “Chúng ta tốn rất nhiều công sức mới kết thúc vụ việc này, Khương Khoa và Dư Phù Sinh đều đã chết hết rồi, làm sao bọn họ có thể tìm tới đây?”
“Chị, em khuyên chị nên nghĩ kĩ đi, trong chuyện này chắc có nhầm lẫn gì rồi?”
“Vừa rồi chị… Có phải hơi manh động rồi không?” Quang chỉ vào Miêu Anh: “Có lẽ… Cô ta chỉ muốn đến tìm hiểu nội tình mà thôi? Em không hiểu tại sao chị lại để cho cô ta nhìn thấy Giang Nhi? Tại sao lại dẫn cô ta lên lầu? Tùy tiện lấy cớ để cô ta đi hoặc là làm bộ không thấy nữa chẳng phải không sao rồi hay không?”
“Hừ!” Trình Lăng Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Em vẫn chưa rõ sao? Nếu đến tìm chị để hỏi chuyện là một cảnh sát khác thì không có vấn đề gì! Nhưng mà người tìm đến tận nhà lại là Miêu Anh, vậy thì không ổn cho lắm!”
“Hả?” Quang tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao vậy?”
“Lúc này…” Trình Lăng Phỉ nói: “Cô ta tuyệt đối không thể xuất hiện ở huyện Cao Lan được!”
“Hả?” Trong ánh mắt Quang có thể thấy gã vẫn chưa hiểu.
“Triệu Ngọc nhảy xuống sông Hồng Minh, Miêu Anh là bạn gái của hắn, trừ khi cảnh sát đã tìm được thi thể của Triệu Ngọc, bằng không thì cô ta sẽ không thể nào rời khỏi Diệu Danh!” Trình Lăng Phỉ khẳng định nói: “Trùng hợp vào lúc này, bên Tấn Biên lại xảy ra chuyện, nếu Miêu Anh thật sự muốn điều tra sự thật rõ ràng thì cô ta nên ở Tấn Biên mới đúng. Cô ta không thể nào đến huyện Cao Lan được!”
“Hơn nữa, cô ta không đơn giản là đến huyện Cao Lan, còn cố tình tìm đến chỗ chị, em nghĩ đi, chuyện này có thể là trùng hợp hay nhầm lẫn sao?”
“À.” Lúc này cậu Quang mới hiểu ra.
“Nếu chỉ là hỏi chuyện của Ô Phương Phương thì tùy tiện phái đại vài cảnh sát là được rồi!” Trình Lăng Phỉ lại nói: “Nhưng Miêu Anh bây giờ là tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, cô ta có trăm ngàn công việc phải đi xử lý, có cần phải đích thân đến nhà thăm chị không?”
“Sở dĩ chị muốn gặp cô ta là vì chị muốn tìm hiểu mục đích thật sự của cô ta, Giang Nhi cũng là do chị cố ý sắp xếp cho cô ta thấy!” Trình Lăng Phỉ nói: “Người phụ nữ này quả thật không dễ đối phó, bất luận vừa rồi chị cố dò thám thế nào thì cô ta cũng không để lộ. Nhưng mà cuối cùng cô ta cũng không đủ thông minh, cô ta không nên hỏi chuyện con chị! Cô ta vừa mở miệng thì chị đã hạ quyết tâm rồi!”
“Nếu cô ta đã phát hiện rồi thì bất luận thế nào chị cũng không thể để cho cô ta đi được. Cô ta đi thì tình thế sẽ không nằm trong sự khống chế của chúng ta nữa!”
“Nhưng mà người phụ nữ này thật sự rất nhanh nhạy lại rất tài giỏi, chị không thể mạo hiểm. Cho nên chị chỉ có thể dẫn cô ta lên lầu, tạm thời trấn an cô ta trước rồi lợi dụng Bưu để phân tán sự chú ý của cô ta…”
“Vậy…vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Quang vội vàng nuốt nước miếng: “Có phải giết người phụ nữ này rồi tụi mình chạy trốn hay không?”
“Không! Không cần phải gấp gáp như vậy!” Ai ngờ, Trình Lăng Phỉ đã có dự tính trước nói: “Suy nghĩ ngược lại mọi chuyện đi, chính vì Miêu Anh đích thân đến nhà để dò xét, nói rõ một điều là bọn họ không hoàn toàn nghi ngờ chúng ta! Cho nên... Chúng ta còn thời gian...”
“Chị hai, chị hai...” Trình Lăng Phỉ còn chưa nói xong thì thấy bốn năm anh chàng trai tráng như vệ sĩ nhanh chóng chạy tới, những người này đều là thuộc hạ đắc lực của cô ta.
“Quang!” Trình Lăng Phỉ thản nhiên ra lệnh nói: “Em đi làm hai chuyện chị vừa mới dặn dò đi! Phải nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng nắm được hành động của cảnh sát, sờ gáy bọn họ trước!”
“Được… Được.” Quang lảo đảo đứng lên rồi chạy xuống dưới lầu.
“Các cậu...” Trình Lăng Phỉ vẫy tay với những người khác: “Trước hết cứ trói nữ cảnh sát này vào trong phòng sách, sau đó đánh thức cô ta, tôi muốn đích thân hỏi cô ta vài chuyện! Các cậu..” Cô ta lại ra lệnh với vài người khác: “Mấy người đi chuẩn bị cho chồng và con tôi, chúng ta cần phải mau chóng rút lui!”
“Vâng!” Đám thuộc hạ này không băn khoăn nhiều như Quang, bọn họ đã quen với việc dứt khoát đi chấp hành mỗi một mệnh lệnh của Trình Lăng Phỉ.
“Chị… Chờ… Chờ một chút… Không xong rồi!”
Ai ngờ Trình Lăng Phỉ vừa mới ra lệnh xong thì người tên Quang ôm cái máy tính bảng khẩn trương vội vã chạy trở lại.
“Sao nữa vậy?” Trình Lăng Phỉ buồn bực trách móc: “Đừng la làng lên như vậy có được không? Khi nào thì em mới có thể điềm tĩnh một chút đây!”
“Chị, em vừa mới nhận được tin, ở bên ngoài quả thật là không có bất cứ chuyện gì xảy ra, có thể nữ cảnh sát này hành động một mình đó!” Quang thở hồng hộc nói.
“Em... Nãy em vừa mới nói ‘Không xong rồi’!” Trình Lăng Phỉ lạnh như băng trừng mắt liếc nhìn gã.
“Không phải!” Quang vội vàng đưa màn hình máy tính cho cô ta xem: “Bên phía cảnh sát không có động tĩnh gì, nhưng mà... Chị xem, có người… trên xe ô tô của nữ cảnh sát!”
“Hử?” Trình Lăng Phỉ sửng sốt, vội vàng lấy máy tính xem, quả nhiên ở trong chiếc xe Jeep mà Miêu Anh dừng trước cửa nhà cô ta có một bóng người!
“Cô ta...” Quang chỉ vào Miêu Anh nói: “Cô ta không phải là một mình đi chiến đấu?!”
Chợt Trình Lăng Phỉ như phát hiện ra điều gì, vội vàng kéo màn hình lại gần xem thì thấy trên xe Miêu Anh là một người đeo khẩu trang, đeo kính mát, trùm kín từ trên xuống dưới! Hơn nữa, người này cũng không phải ngồi im trong đó mà là đang lén lút lục lọi gì đó, trên tay còn cầm một cái laptop!
“Có máy tính!” Trong mắt Trình Lăng Phỉ hiện lên một tia sắc bén, ngay lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Mau, đi bắt người đang lén lút vào đây, đồng thời lấy luôn cái máy tính!”
“Dạ!” Bọn thuộc hạ mau chóng buông việc trên tay xuống, chạy vội xuống dưới lầu.
“Chờ một chút!” Ai ngờ sau khi mọi người chạy hết xuống dưới lầu thì Trình Lăng Phỉ như chợt nhớ ra chuyện gì đó vội vàng la lên. Sau đó, cô ta quăng cây súng ngắn của Miêu Anh xuống: “Tiểu Vân, bắt lấy!”
Một thanh niên điển trai trong đám thuộc hạ đưa tay bắt súng, vừa nhanh vừa chuẩn.
“Nhớ kĩ. Bắt sống!” Trình Lăng Phỉ lại dặn dò một câu, rồi sau đó mọi người chạy nhanh về phía cửa.
Vì để thấy rõ cả quá trình bắt người, Trình Lăng Phỉ vội vàng chuyển màn hình máy tính ra trước mặt để xem.
Các thuộc hạ đắc lực này đều là những cao thủ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa trong tay còn có súng, bọn họ gần như không cần phải tốn một chút sức lực nào đã bắt được người trên xe Miêu Anh vào biệt thự, đương nhiên máy tính cũng đã bị bọn họ tịch thu!
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Lúc này, cửa chính ở phòng khách vang lên tạp âm, chỉ nghe được giọng nói như trâu dại bất thình lình vang lên: “Tôi là cảnh sát, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?!”
“Câm miệng!” Thuộc hạ tên là Tiểu Vân một quyền đấm lên ngực của người này, rồi tranh thủ lúc người này đang đau đớn nhanh tay tháo khẩu trang và kính râm xuống.
Kết quả sau khi Trình Lăng Phỉ và Quang thấy rõ mặt của người này liền như sét đánh bên tai, đồng loạt ngã ngồi trên mặt đất!
“Sống... Sống...” Quang sợ hãi đến mức run rẩy nói: “Thật sự là gặp ma sống rồi! Tại sao lại là hắn?”