Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 90: Anh dám động vào anh ấy, tôi diệt cả nhà anh





Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, thời gian im lặng lâu hơn cả lần trước, lâu đến nỗi Giản Ánh Nhu không nhịn được lại nói: “Anh nói gì đi.”

“Chuyện của công ty em không cần nghĩ nhiều, vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh anh sẽ không nhúng tay vào, cũng sẽ không để người phía dưới nhúng tay.” Tần Kính Thiên nói.

Giọng nói gợi cảm dễ nghe của Tần Kính Thiên truyền qua ống nghe, từng câu từng chữ như có tiết tấu gõ thẳng vào tâm hồn Giản Ánh Nhu.

Anh biết cô để ý việc này, cho nên tuyệt đối không nhúng tay vào việc của cô, để cô giành được vị trí kia bằng chính năng lực của mình.

Thành công hay thất bại đều do chính cô lựa chọn, anh tuyệt đối không can thiệp nửa phần.

Giản Ánh Nhu gật đầu: “Vâng, em tin tưởng anh.”

Tần Kính Thiên lại nói: “Trời lạnh rồi, không có việc gì thì về nhà sớm một chút.”

Giản Ánh Nhu cười: “Biết rồi, anh Tần.”

Thấy Giản Ánh Nhu gọi điện thoại, cứ một câu anh Tần hai câu anh Tần, lại còn cười xấu hổ, Lăng Hoài Ngọc nổi da gà: “Tớ nói này cô Tần, cậu biết bà đây đã lâu rồi không có đàn ông tưới mát, vậy mà cậu còn khoe ra trước mặt tớ?”

“Hoài Ngọc, tớ hỏi cậu một việc.” Giản Ánh Nhu nhìn xung quanh xem có ai hay không rồi nhỏ giọng nói: “Lúc cậu ở bên cạnh Trình Quân Tâm, có khắc chế được dục vọng của mình không?”

“Dục vọng của bà đây lớn hơn anh ta.” Lăng Hoài Ngọc đơn giản thô bạo buông ra một câu, đột nhiên nghĩ tới lời nói của Giản Ánh Nhu có ẩn ý hỏi: “Ý của cậu là người đàn ông nhà cậu không muốn chạm vào cậu lắm à?”

“Cậu đừng lớn tiếng như vậy.” Giản Ánh Nhu vội che miệng Lăng Hoài Ngọc.

Tuy rằng lúc này mọi người đều tan tầm, nhưng nếu lỡ có vị khách quen nào đó bước vào nghe được thì không hay.

Giản Ánh Nhu hơi ngượng ngùng, ấp a ấp úng nói: “Thật ra, thật ra bọn tớ chưa có làm cái kia…”

Lăng Hoài Ngọc lại la lớn: “Tớ nói này Giản Ánh Nhu, cậu có chắc người đàn ông nhà cậu không có vấn đề gì không?”

“Anh ấy chắc chắn không có vấn đề.” Giản Ánh Nhu có thể khẳng định.

Ngủ cùng giường với Tần Kính Thiên lâu như vậy, dù ít dù nhiều cô vẫn có thể chạm vào một số thứ tượng trưng nam tính.

“Anh ta không có vấn đề, cậu ngủ cạnh anh ta mà anh ta không chạm vào cậu, vậy chính là cậu không nữ tính, đàn ông không khơi nổi thú tính với cậu.” Lăng Hoài ngọc không chút lưu tình nào nói thẳng mặt.

“Lăng Hoài Ngọc, chúng ta còn có thể làm bạn được không?” Giản Ánh Nhu vỗ bụp một cái lên lưng Lăng Hoài Ngọc: “Coi như tớ chưa nói với cậu.”

“Ánh Nhu, vậy là em đang đợi anh sao?”

Một giọng nói vô cùng kiêu ngạo truyền đến, Lăng Hoài Ngọc và Giản Ánh Nhu đồng thời quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Cố Hoàng Hải đang từ cửa bước vào phòng làm việc, dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Thấy Cố Hoàng Hải, Lăng Hoài Ngọc phản ứng còn kịch liệt hơn cả Giản Ánh Nhu, nhảy ra trước người Giản Ánh Nhu theo bản năng, mở miệng là mắng: “Tên cặn bã kia, anh còn tới đây làm gì? Cẩn thận bà đây một gậy đập chết anh.”

“Hoài Ngọc, lâu rồi không gặp, đây là thái độ khi gặp lại bạn cũ của cô à?” Cố Hoàng Hải cợt nhả nói, hoàn toàn không để chuyện Lăng Hoài Ngọc tức giận vào mắt.

“Cút!” Lăng Hoài Ngọc chỉ ra cửa: “Nơi này của bà đây không chào đón anh.”

“Tôi cũng không tới tìm cô.” Ánh mắt Cố Hoàng Hải đặt hết lên người Giản Ánh Nhu: “Ánh Nhu, mấy ngày không gặp em, anh rất nhớ em”

Nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi của Giản Ánh Nhu và Lăng Hoài Ngọc, mắt anh ta lại tóe lên ngọn lửa hừng hực.

Nhưng nhìn lại, Giản Ánh Nhu và tên họ Tần kia kết hôn ở bên nhau lâu như vậy mà vẫn chưa làm chuyện vợ chồng, nếu không phải đang đợi Cố Hoàng Hải anh thì anh ta không thể nghĩ ra được lý do nào nữa.

“Cố Hoàng Hải, tôi lại càng không muốn nhìn thấy anh, càng không hy vọng anh tới phòng làm việc của chúng tôi.” Giản Ánh Nhu cũng chỉ ra cửa: “Tốt nhất là anh nên rời đi ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Ánh Nhu, em thật sự vô tình như vậy sao?” Cố Hoàng Hải như thất vọng mà lắc lắc đầu, lại nói: “Em đừng tưởng rằng Sáng Tân được Thịnh Thiên thu mua, đừng tưởng rằng sau lưng tên họ Tần kia có Thịnh Thiên chống lưng là anh sẽ không thể làm gì anh ta?”

“Đồ cặn bã…” Lăng Hoài Ngọc nổi giận gần như muốn nhảy dựng lên.

Giản Ánh Nhu túm cô ấy lại, an ủi: “Hoài Ngọc, cậu đừng gấp. Tức giận vì loại người này, không đáng.”

“Ánh Nhu…” Lăng Hoài Ngọc cắn chặt răng.

Lúc trước cô ấy đã tận mắt nhìn thấy Giản Ánh Nhu phải trải qua chuyện gì, cũng nhìn thấy ba năm qua Giản Ánh Nhu phải nỗ lực cỡ nào mới quên được chuyện ba năm trước, cô ấy không hy vọng bất luận kẻ nào đến quấy rầy cuộc sống hạnh phúc mà Giản Ánh Nhu vất vả lắm mới có được một lần nữa.

Giản Ánh Nhu bình tĩnh nhìn Cố Hoàng Hải, trên môi vẫn treo nụ cười nhạt: “Cố Hoàng Hải, anh con mẹ nó cứ năm lần bảy lượt tới uy hiếp tôi, anh có còn là đàn ông không?”

“Ồ…” Cố Hoàng Hải cười lạnh một tiếng, lại nói: “Không phải tên họ Tần kia đi công tác rồi sao? Có phải em muốn thấy anh ta lúc ra ngoài vẫn còn là người sống, đến khi trở về đã thành xác chết không?”

“Ồ, phải không?” Giản Ánh Nhu nhìn Cố Hoàng Hải cười.

“Vậy nên hãy nghe anh nói…” Cố Hoàng Hải còn chưa nói xong đã ăn một cái tát thật mạnh lên mặt.

Giản Ánh Nhu đứng trước mặt anh ta, ánh mắt từ trước đến nay luôn dịu dàng nay lại mang theo chút dữ dội, lạnh nhạt nhìn anh ta.

Giản Ánh Nhu ra tay rất nhanh, nhanh đến nỗi không chỉ Cố Hoàng Hải không kịp phản ứng mà Lăng Hoài Ngọc bên cạnh cũng lắp bắp sợ hãi.

Hiện tại Giản Ánh Nhu thật sự có chút dáng vẻ của Giản Ánh Nhu ba năm trước, làm việc quyết đoán, tính tình nóng nảy, trước nay đều không để cho bất kỳ ai uy hiếp.

“Ánh Nhu…” Cố Hoàng Hải vuốt ve má trái bị Giản Ánh Nhu tát nóng ran, mỉm cười trông rất đáng khinh: “Em đánh anh! Em dám đánh anh!”

“Tôi đánh tên hèn không biết xấu hổ là anh đấy.” Giản Ánh Nhu cong môi, lạnh lùng nói: “Cố Hoàng Hải, hôm nay tôi sẽ nói với anh tại đây. Tôi nói cho anh biết, anh mẹ nó nếu dám làm Tần Kính Thiên bị thương dù chỉ một sợi tóc, Giản Ánh Nhu tôi có chết cũng sẽ lôi toàn bộ nhà họ Cố của anh chôn cùng.”

Giọng điệu Giản Ánh Nhu vô cùng tàn nhẫn, mang theo sát khí lạnh lẽo, tựa như chỉ cần Cố Hoàng Hải dám động đến một sợi tóc của Tần Kính Thiên, cô tuyệt đối sẽ lôi cả nhà Cố Hoàng Hải chết chùm.

Cố Hoàng Hải chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, dù ba năm trước tính tình Giản Ánh Nhu có nóng nảy nhưng cũng chưa từng có bộ mặt này.

Trong một khoảnh khắc, anh ta thật sự đã tin, Giản Ánh Nhu có bản lĩnh lôi toàn bộ nhà họ Cố của anh ta chết chùm.

Nhưng chẳng mấy chốc, Cố Hoàng Hải đã tỉnh lại.

Dù tính tình Giản Ánh Nhu có mạnh mẽ tới đâu thì cô cũng chỉ là con nhóc chưa trải sự đời, cho dù Tần Kính Thiên có Thịnh Thiên làm chỗ dựa, nhưng Thịnh Thiên giữ được Sáng Tân chứ không phải Tần Kính Thiên giữ.

Hai người như vậy vốn không có năng lực đấu với Cố thị, Cố thị muốn dẫm chết bọn họ thì bọn họ cũng không có chỗ phản kháng.

Lăng Hoài Ngọc cũng bị Giản Ánh Nhu làm cho khiếp sợ, lúc khôi phục lại tinh thần, lo Cố Hoàng Hải trả thù, bèn vội vã lấy di động gọi 110 báo cảnh sát.

Lại nghe thấy Cố Hoàng Hải cười lạnh một tiếng nói: “Ánh Nhu, chúng ta cứ chờ xem.”

Buông ra lời tàn nhẫn xong, Cố Hoàng Hải xoay người rời đi.

Lăng Hoài Ngọc vẫn còn sợ hãi nói: “Ánh Nhu, liệu tên cặn bã Cố Hoàng Hải có thể…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.