Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 89: Ra làm một trận





Anh chưa từng trải qua tâm trạng này, mới mẻ như vậy, lại ghi lòng tạc dạ đến thế.

Giản Ánh Nhu vẫn đang nghiêm túc thắt cà vạt, yên lặng chờ đợi anh đáp lại. Cô cúi thấp đầu nên không thấy rõ sắc mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy lông mi dày tựa những cánh quạt nhỏ của cô hơi chớp chớp, như đang kêu gọi sự chăm sóc của anh.

Tần Kính Thiên không nhịn được mà đáp lại...

Bỗng nhiên anh dùng tay đỡ lấy chiếc cằm thon gọn của Giản Ánh Nhu, cúi người, hôn lên môi cô.

Nụ hôn này đến rất bất ngờ và mãnh liệt, Giản Ánh Nhu không khỏi cứng người, nhưng thái độ lại khác với những lần trước, không rụt cổ lại cũng không từ chối, mà là trúc trắc đáp lại.

Một nụ hôn hai bên tình nguyện, kéo dài mà ngọt ngào, mãi cho đến khi hít thở khó khăn mới buông nhau ra.

Tần Kính Thiên vuốt ve gương mặt mềm mại của Giản Ánh Nhu, môi mỏng hơi cong lên rồi chậm rãi dời đến bên tai Giản Ánh Nhu, thấp giọng nói: "Được."

Giọng nói khàn khàn mà trầm thấp, giống như đất cát đã được tôi luyện, mang theo hơi thở ấm áp.

Giản Ánh Nhu không khỏi run rẩy một trận, cũng nhanh chóng cúi đầu che đi gương mặt ửng đỏ, giả vờ tiếp tục thắt cà vạt.

Nhưng mà hai tay lại hơi run rẩy.

Cô thật sự rất nhớ lòng quyết tâm muốn đẩy ngã Tần Kính Thiên của mình tối hôm qua.

Cũng không biết qua bao lâu, Giản Ánh Nhu mới thắt xong cà vạt. Cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tần Kính Thiên đầy trách cứ.

Tần Kính Thiên bật cười vì dáng vẻ của cô, cưng chiều mà lắc đầu, sau đó lại nhanh chóng đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên gương mặt đỏ bừng của cô.

"Cảm ơn, cô Tần." Anh nói.

Giản Ánh Nhu nở một nụ cười thỏa mãn, nhìn chiếc cà vạt được thắt ngay ngắn, không khỏi nghĩ tới một câu thơ: Lưới cuộn theo sợi vàng, tiện thể kết đồng tâm.

Nguyện đồng tâm cùng anh, kết nên duyên cả đời.

"Không cần cảm ơn, anh Tần." Cô mỉm cười trả lời.

Hôm nay đi làm, bầu không khí ở trong phòng làm việc đã hoàn toàn khác.

Giản Ánh Nhu được biết giám đốc bộ phận kinh doanh Triệu Linh Phân đã bị công ty sa thải, hiện tại vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh đang trống.

Tất cả mọi người đưa tầm mắt đến trên người Giản Ánh Nhu, có hâm mộ, cũng có ghen ghét, nhưng mọi người vẫn tới làm thân với cô.

Mở miệng là một tiếng cô Tần, khiến cho Giản Ánh Nhu rất không được tự nhiên.

Cô là cô Tần không sai, nhưng trong công ty cô chỉ là Giản Ánh Nhu, không muốn bị gọi như vậy một chút nào. Mọi người gọi cô là cô Tần, chính là đang phủ nhận năng lực làm việc của cô.

Lúc trước là vì lo lắng những chuyện này nên cô mới không muốn công khai quan hệ với Tần Kính Thiên, bây giờ đã thực sự xảy ra, đúng y như những gì cô lo lắng.

Phùng Thi Âm vui mừng nói: "Giản Ánh Nhu, giám đốc Triệu bị sa thải rồi, còn vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh của chúng ta, cô là người có hy vọng nhất."

Nói thật, nếu dựa vào năng lực thì Giản Ánh Nhu có sự tự tin này, bản thân cô có năng lực giành được chức giám đốc bộ phận kinh doanh từ mọi người.

Nhưng bây giờ trong mắt mọi người, nếu như cô có thể ngồi vào vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh thì cũng không phải dựa vào thực lực của cô, mà là nhờ vào quan hệ của cô với Tần Kính Thiên.

Cả một ngày Giản Ánh Nhu không làm được chuyện chính gì, chỉ dùng để đối phó với những người trước kia chỉ từng chạm mặt, bây giờ lại đến bấu víu quan hệ với cô.

Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì cô còn có thể yên ổn mà làm việc được không?

Sau khi tan làm, Giản Ánh Nhu không về nhà mà là chạy đến Studio tìm Lăng Hoài Ngọc kể khổ.

Nhìn thấy Giản Ánh Nhu đến, Lăng Hoài Ngọc cũng rất vui, kéo cô đi vào văn phòng lấy tình hình lợi nhuận của Studio ra cho Giản Ánh Nhu xem: "Ánh Nhu, lợi nhuận của Studio năm nay tăng gấp đôi, nếu còn tiếp tục lãi như vậy thì hai chúng ta sẽ nhanh chóng mua được nhà và xe ở thành phố Giang Bắc."

Nghe được tin tức tốt như vậy, Giản Ánh Nhu cũng rất phấn khởi: "Là nhờ cô Lăng của chúng ta kinh doanh có lời, có được thành tích tốt như vậy, cậu xếp công đầu."

"Xem cậu nịnh hót kìa." Lăng Hoài Ngọc liếc cô một cái, còn nói: "Ánh Nhu, hay là cậu trở lại rồi hai chúng ta cùng nhau làm đi. Bản lĩnh kinh doanh của tớ cộng thêm tài năng của cậu, chúng ta cùng nhau tạo nên Studio thiết kế váy cưới nổi tiếng nhất Giang Bắc."

Hôm nay người của công ty vây quanh cô gọi cô Tần ngắn cô Tần dài, lại thêm mấy hôm nay Giản Ánh Nhu cũng đã suy nghĩ thông suốt, cô cũng từng nghĩ sẽ từ bỏ công việc hiện tại, trở lại Studio làm cùng Lăng Hoài Ngọc.

Thiết kế ra váy cưới xinh đẹp nhất thế giới là ước mơ của cô.

Nhiều khi tỉnh mộng lúc nửa đêm, thậm chí cô còn mơ thấy mình đứng ở trên bục nhận giải cao nhất thế giới, nhận cúp dành cho nhà thiết kế xuất sắc nhất.

Cô rất muốn cầm bút vẽ lên một lần nữa, thiết kế một chiếc váy cưới cho mình và Tần Kính Thiên.

Không đợi Giản Ánh Nhu trả lời, Lăng Hoài Ngọc lại nói: "Ánh Nhu, cậu có còn nhớ Ivan, thần tượng trước kia của cậu không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, mười bảy tuổi tớ đã thần tượng anh ấy rồi." Nhắc đến Ivan, Giản Ánh Nhu cũng rất hăng hái: "Mấy ngày trước tớ còn từng gặp anh ấy."

"Cái gì? Cậu cũng từng gặp anh ấy rồi?" Lăng Hoài Ngọc ngạc nhiên, nghĩ một lát rồi lại nói: "Không thể nào, lúc tớ giúp cậu gửi bản thảo tớ để phương thức liên lạc của tớ mà, sao anh ấy lại tìm tới cậu được?"

"Gửi bản thảo gì?" Giản Ánh Nhu nghe mà không hiểu gì.

Lăng Hoài Ngọc lấy một tập tài liệu ra đặt ở trước mặt Giản Ánh Nhu, lại nói: "Nghe nói anh ấy đến Giang Bắc, trước đó không lâu còn tổ chức một cuộc thi tuyển chọn cỡ nhỏ."

"Cuộc thi tuyển chọn gì?" Giản Ánh Nhu cũng thường xuyên chú ý đến mấy chuyện trong giới thiết kế, tại sao lại chưa từng nghe nói chuyện này.

Lăng Hoài Ngọc tiếp tục nói: "Bởi vì không mời bên truyền thông để tuyên truyền nên người ngoài giới biết đến không nhiều, nhưng lại rất nổi tiếng trong giới. Rất nhiều người, bao gồm cả tớ đều gửi bản thảo thiết kế của mình cho anh ấy xem, nhưng anh ấy không coi trọng một cái nào."

Giản Ánh Nhu gật đầu: "Đúng là hơi tiếc, nếu có thể đi theo Ivan học tập, đối với người trẻ tuổi nhất định sẽ là cơ hội để tích lũy kinh nghiệm."

Lăng Hoài Ngọc cười nói: "Anh ấy không coi trọng tớ, tớ không cam lòng, nên bèn gửi bản thảo thiết kế vẽ tay của cậu ba năm trước qua đó, nào biết được người kia vừa liếc nhìn đã nhìn trúng cậu rồi."

Nói xong, Lăng Hoài Ngọc lại tỏ một sắc mặt không vừa lòng: "Cậu nói xem bản thiết kế của cậu cũng chẳng tốt hơn tớ là bao, tại sao anh ấy lại coi trọng cậu mà không coi trọng tớ?"

"Bản thảo thiết kế nào?" Giản Ánh Nhu cực kỳ ngạc nhiên, thực sự không thể tin điều mình nghe được là thật.

"Chính là bản thiết kế váy cưới mà ba năm trước cậu thiết kế cho chính mình đó." Lăng Hoài Ngọc chú ý đến vẻ mặt của Giản Ánh Nhu, lại nói: "Ánh Nhu, bây giờ cậu đã lập gia đình, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, chúng ta cùng nhau bước về phía cuộc sống mới."

Nếu như là mấy ngày trước thì có lẽ Giản Ánh Nhu còn do dự, nhưng hôm nay cô không muốn do dự nữa, cơ hội mà mấy năm trước đã bỏ lỡ, mấy năm sau cô không muốn bỏ lỡ lần nữa.

Nhưng cô cũng không đồng ý với Lăng Hoài Ngọc ngay, chuyện này cô còn phải bàn bạc lại với Tần Kính Thiên, nghe thử ý kiến của Tần Kính Thiên.

Đang nghĩ đến Tần Kính Thiên, Tần Kính Thiên lại gọi điện thoại tới.

Nhìn hai chữ "anh Tần" hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Giản Ánh Nhu không khỏi mỉm cười, ấn nghe: "Chào anh, anh Tần."

Cô vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại là im lặng, im lặng một hồi lâu mới nghe thấy giọng nói nghiêm trang của anh vang lên: "Chào em, cô Tần."

"Anh tìm em có chuyện gì vậy?" Giản Ánh Nhu rất muốn hỏi anh có nhớ cô hay không, nhưng vẫn thẹn thùng nên không dám hỏi quá trực tiếp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.