Lâm Doãn Mặc nói xong thì đi ra ngoài, Bùi Thương thấy vậy cũng vui vẽ theo sau. Khi nãy nhìn bản lĩnh lật mặt như lật sách của cô gái ấy cô cũng biết rằng cô ta không phải là người dễ đυ.ng vào.
Nếu cô đoán không nhằm thì sắp có một đại chiến dành ngôi, Chu Nhược tuy quen với bồ cũ của cô nhưng ả làm sao có thể bỏ qua vị Lâm tổng tài vừa nhiều tiền lại đẹp trai chứ.
Chung quy lại vẫn là Lâm Doãn Mặc hơn cái tên Kiến Nam đó rất nhiều mặc còn cái cô gái khi nãy hơ đi bốn năm rồi chạy về bảo người ta phải chung tình với mình đúng là nực cười.
Theo cô thấy thì đối với cô gái khi nãy chắc là anh đã sớm quên đi những gì ở quá khứ, tóm lại là tình cảm không mặn cũng không nhạt còn đối với Chu Nhược thì chỉ là có mối liên hệ giữa các bật trưởng bối chứ anh cũng chẳng có tí hứng thú nào. Thời gian thấm thoát thôi đưa, mới đây mà một tháng đã trôi qua, cô với Hữu Kỳ do chuyện cùng nhau làm ăn nên trở nên rất thân thiết.
Còn chuyện tình cảm của ông cậu thì đặc sắc không thôi, dựa trên những thông tin ngày hôm đó cô tiết lộ mà Bùi Thương đã tìm ra được Chu Nhược.
Cô ta sai người bỏ thuốc khiến Chu Nhược phải ngủ với một tên đầu đường xó chợ, không chỉ thế mà Bùi Thương còn quay cả video hâm dọa sao đó úp lên mạng xã hội khiến cho nhà họ Chu gặp một phen lao đau.
Còn cái gì mà vị hôn thê rồi hôn ước cũng theo đó mà bay theo mây khói, mà anh đối với chuyện này cũng không thèm quan tâm.
Đối với Lâm Doãn Mặc thì những con người đó không quan trọng, không đáng để anh lưu tâm. Những gì họ làm thì họ phải tự gánh lấy hậu quả.
Người như Chu Nhược chung quy vẫn là nên quá ngây thơ còn con người Bùi Thương quang năm lưu lạc ở bên ngoài nên đối với ả những mưu hèn kế bẩn là chuyện quá bình thường. Nghiêng Dương không hiểu sao dạo này mình rất hay buồn ngủ, cô dường như có thể ngủ ở bất cứ nơi đây cho dù là trên lớp hay ở nhà.
Anh thì dạo này bận công việc nên cứ đi công tác liên miên nên vẫn không phát hiện điểm bất thường gì còn cô cứ nghĩ chắc là cơ dạo trước thức khuya nên cơ thể mệt mỏi và dẫn đến tình trạng này, cứ ngủ bù vài hôm là ổn.
Cho đên tối ngày hôm nay cô mới nhận thấy sự bất thường, rõ ràng là mình vẫn ngủ ở trong phòng nhưng khi tỉnh dậy thì lại ở ngoài đường.
Nơi đây hoàn toàn xa lạ đối, ánh đèn đường yếu ớt khiến cô cảm thấy khó thở. Hình ảnh ngày xưa khi còn ở viện tâm thần lại hiện về những thứ đó cứ như cái bong bóng lớn quay quanh người cô. Rồi đột nhiên cô phải hiện dưới chân mình có cái gì đó, nổi hoảng sợ khiến tay chân cô quơ loạn xa rồi vô tình chạm vào nó.
Rồi cô lại vô tình phát hiện ra đó là một con cún con màu nâu, Nghiêng Dương rất sợ ở một mình nên khi vừa gặp con cún này thì liền ôm lên.
Tâm trí dần trở lại, cô nén đi cơn sợ mà quan sát xung quanh, nơi cô đang đứng là trên một con đường, nơi đây chỉ có một lối đi duy nhất.
Men theo ánh sáng yếu ớt cô ôm theo con cún mà đi. Trời khi này vừa nhú lên màu hồng hồng, đoán là chắc trời đã gần sáng rồi.
Cô đi mãi đi mãi cuối cùng đi đến cuối con đường, khi này mặt trời cũng đã mộc, nơi này ngắm bình minh đúng là rất đẹp nhưng mà hiện tại không phải là thời gian để cô phiêu phiêu ngắm cảnh.
Đến khi bắt gặp được một người đi đường thì cô mới mượn điện thoại rồi gọi cho anh. Nhưng rồi chợt nhớ ra ngày hôm qua anh vừa mới đi công tác ở nước ngoài, dù vậy cô vẫn cố gọi anh nhưng đáp lại chỉ là giọng nói thuê bao vang lên.
Cứ nghĩ mình sẽ chết ở đây mất nhưng lúc này cô nhớ đến Hữu Kỳ, mấy hôm trước cô vừa trích ra một ít tiền xây dựng của hàng để mua điện thoại cho cậu vì cô nghĩ nó là một vật dụng rất cần thiết cho việc trao đổi thông tin.
Đầu dây vừa được kết nối thì Nghiêng Dương vui đến nổi muốn khúc, giọng cô run run mà nói:
“Cứu, cứu mình với, mình không biết đường về cũng không biết đây là đâu”