Lâm Doãn Mặc nghe vậy liền đưa tay vuốt tóc cô một cách triều mến:
“Cậu sẽ không bao giờ để cháu sống chung với gà đâu”
Tiểu Nghiêng: “…” Từ bao giờ mà ông cậu này biết nói đùa thế.
“Mà cậu ơi”
“Hửm”
“Cậu có thích cô gái khi nãy không”
“Vậy con có thích cô gái khi đó không”
“Con không biết”
Hai người về đến nhà thì phòng ai nấy ở, nằm xuống cái giường thân yêu của mình cô lại rơi vào suy nghĩ.
Không ngờ người có hôn ước và hơn mình 10 tuổi kia lại là anh, hai người thế này có được gọi là định mệnh không nhỉ?
Vậy mà đám người đó còn lấy luôn cả vị hôn phu của mình cho con gái họ, cô tự hỏi rằng họ làm vậy có cảm thấy cắn rức lương tâm không.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ hiện tại cô phải ngồi dậy để lo cơm áo gạo tiền, chỉ mới có vài ngày thôi mà cô, em trai cũng Hữu Kỳ đã chốt được một cái mặt bằng và nhờ thầy Cẩn mua giúp. Không chỉ vậy mà thầy con giúp bọn cô gọi người sửa sang và nhập hàng về bán, thầy bảo rằng chuyện này xem như trả nợ cho khoảng thời gian trước việc làm ăn của thầy gặp chúng khủng hoảng và cha mẹ cô đã giúp thầy vượt qua.
Cô vừa Hữu Kỳ không trong được cửa hàng, em trai thì đi học nên mọi người đành phải thuê nhân viên, thời gian đầu lượng khách có ít và việc kinh doanh có chút khó khăn nên hiện tại bọn cô đang lên kế hoạch chuẩn bị cho pr sản phẩm,…
Đợi đến khi cửa hàng vừa được khai trương thì liền áp dụng, cũng mai nhờ có thầy Cẩn nên mọi việc mới dễ dàng hơn dự tính ban đầu.
Hiện tại mọi việc điều chạy theo dự định mà cô vạch ra, cuộc sống mới cô cũng đã dần thích nghi được. …
Buổi sáng hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh bình minh buổi sáng đỏ rực chiếu sáng cả một góc trời. Vẫn như mọi khi sau khi cô thức dậy thì cùng anh chuẩn bị ăn sáng.
Miếng bánh sandwich gần đưa đến miệng thì lại bị phá đám bởi tiếng chuông cửa. Không hiểu sau khi nghe tiếng chuông này lòng cô lại có một cảm giác giống như sắp có chuyện xảy ra.
Và đúng như những gì cô tiên tri được, dì Châu mới vừa chạy ra ngoài không lâu thì có một cô gái tiếng vào.
Cô gái này có ngoại hình rất xinh đẹp, máy tóc dài đen nhánh bồng bền, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sắc sảo nhưng mà vẫn thua cái nhan sắc của cô khi trước. Nói chơi vậy thôi chứ cô đang tự luyến đấy.
Lâm Doãn Mặc vừa nhìn thấy cô gái này thì gương mặt có vẻ không được tốt lắm, đến miếng bánh mì sandwich gần đến miệng rồi mà cô vẫn phải bỏ xuống để hóng chuyện. Nói thật thì cô có hơi tò mò về chuyện tình của vị hôn phu hụt hơn mình mười tuổi này. Ăn thì lúc nào chẳng ăn được nhưng hóng chuyện thì mỗi lần sẽ có mỗi nội dung khác nhau.
“Sao anh không nghe điện thoại của em”
“Chúng ta đã kết thúc rồi”
“Chẳng phải là anh đã có người con gái khác nên không thèm đối hoài gì đến em”
“Chuyện của chúng ta đã là quá khứ, giữa tôi và cô cũng chẳng còn gì để nói”
“Bao nhiêu kỹ niệm của chúng ta anh cứ như thế, chỉ một câu nói mà phủi bỏ hết tất cả sao”
“Cô nghĩ sao thì tùy”
Trong lúc này đột nhiên Bùi Thương đưa mắt sang nhìn tiểu Nghiêng, đôi mắt ấy trở nên tóe lửa. Cô ta tức giận quăng cái túi xách của mình đi.
Không biết từ lúc nào đôi mắt hung dữ khi nãy đã hóa thành tiểu long nữ xinh đẹp diễm lệ, từ giọt nước mắt trong suốt cứ thế lăng dài trên gò má cứ như người con gái này đã phải chịu biết bao nhiêu là uất ức vậy:
Tiểu Nghiêng:“…” Bộ trên mặt cô có viết chữ gì hay sao vậy.
“Không ngờ bốn năm em rời đi, khi quay về thì anh đã có con gái lớn thế này. Từ khi em rời đi anh đã có bao giờ nhung nhớ em hay không, hay là khi em vừa rời đi anh liền có người phụ nữ khác”
Khi đầu cô chỉ định ngồi hóng chuyện gớp vui thôi nhưng mà bây giờ cô lại muốn châm một ít dầu vào lửa.
“Chị xinh đẹp ơi, chị đừng có khóc. Ông cậu này của con không có người phụ nữ nào khác đâu, cậu chỉ có con với một người là vị hôn thê thôi”
Bùi Thương:“Cậu, vị hôn thê”
“Dạ đúng vậy ạ, ba với mẹ con không biết đi đâu mất nên mới ở ké nhà cậu. Còn vị hôn thê của cậu con mới gặp ngày qua, chị ấy cũng là một người xinh đẹp nhưng cháu thấy kém xa chị”
“Thật sao”
“Dạ…”
“Tiểu Nghiêng, cháu ăn xong rồi chuẩn bị đi học đi, hôm nay dì Châu đưa cháu đi học”