Chổ ngồi của Phương Anh là kế một bạn nam. Nhìn sơ qua bạn cùng bàn của mình rồi cô bắt đầu đánh giá.
Còn nhỏ như vậy mà lại say xưa đọc sách đúng là chăm chỉ, còn chiếc nhan sắc này cũng thuộc loại cực phẩm. Tuy đẹp nhưng lại có nó kiên nghị quyết đoán và nghiêm túc toác ra. Xem ra cậu nhóc này mai sao sẽ thành thiên tài.
Nhưng mà người này đang đọc cái gì mà chăm chú vậy nhỉ.
Cảm nhận có ánh mắt ai đó đang xăm soi mình nên Cao Hữu Kỳ ngước đầu dậy nhìn trực tiếp về phía cô rồi quát:
"Cậu nhìn cái gì mà nhìn"
Những đứa trẻ khác khi bị lớn tiếng sẽ sợ sệt nhưng đối với cô lại khác, làm sao một người 18 tuổi như cô lại đi sợ lời quát của một thằng nhóc chứ.
"Cậu quát cái gì mà quát, cậu tưởng mình hung dữ lớn tiếng thì tôi sợ cậu à đừng có mơ nhé" Nói xong cô quăn cái cặp xuống chổ ngồi kế bên rồi lên giọng:
"Cô giáo bảo đây là chổ ngồi của tôi, hừ đúng là tôi xui xẻ tám đời mới được xắp ngồi kế bên cái tên hung dữ như cậu"
"Cậu nói lại lần nữa xem"
"Tôi không nói lại một câu hai lần, hừ"
"Không chấp nhất trẻ con"
Vốn dĩ Phương Anh định cho mọi chuyện được sống yên biển lặn rồi như cứ khổ nổi lần này đối phương lại là người khơi màu sóng gió.
Nghĩ làm sao một người con gái trưởng thành xinh đẹp lại bị một đứa nhóc miệng còn hôi sữa bảo là không chấp nhất với trẻ con, thử hỏi ai đó trong trường hợp này có ai mà không giận chứ.
Nhưng cô chưa kịp phát tiết thì Cao Hữu Kỳ đã đem theo quyển sách của mình rồi đi ra khỏi nước mà không thèm nhìn đến cô dù chỉ là một ánh mắt. Hơ đây là cái thái độ gì nhể, hơ cô đây mới là người không thèm chấp nhất trẻ con mới phải.
Mặc dù nói là vậy nhưng sao cùng cô vẫn gì tò mò mà chạy theo cậu. Thấy cậu bỏ đi ra ghế đá ngồi đọc sách thì cô lẽn ra phía sao rồi xem quyển sách gì.
Không phải tự nhiên mà cô đi tò mò người khác đọc sách gì nhưng khi nãy thấy cậu cầm quyển sách bỏ đi cô vô tình thấy được bìa sách chỉ ghi toàn tiếng anh.
Một đứa trẻ năm tuổi lại đọc sách tiếng anh và chỉ nhìn sơ qua tựa đề nên cô đoán đó là sách kinh doanh. Những thủ thuật làm ăn trong cuốn sách đó cũng rất hay vì cô từng đọc quyển đó khi còn đến văn phòng Lâm Doãn Mặc ở nhờ.
Nhưng chỉ mới lại gần được cậu một chút, chưa kịp đọc nọi dung trong quyển sách thì người cầm sách đã nhanh chống gập nói lại rồi quay ra chĩa quyển sách vào người cô. Đầu sách nơi có góc nhọn không chút kiêng dè mà dí thẳng vào yến hầu của cô, động tác rất thành thật và dứt khoác.
Cậu bạn kia sau khi không chế được cô rồi thì mới lên tiếng:
"Cậu theo dõi tôi làm gì"
"Tôi theo dõi cậu làm gì, bộ cậu nghĩ cái nhan sắc đó của mình có giá trị thu hút tôi lắm sao"
"Chẳng có đứa trẻ năm tuổi nào mà lại nói chuyện như cậu cả"
"Tôi cũng lần đầu thấy một đứa trẻ năm tuổi có hành động gọn gàng dứt khoác như thế đấy"
"Cô là ai"
"Đổi cách xưa hô nhanh thế"
Cô vừa dứt lời thì Hữu Kỳ càng dí góc nhọn của quyển sách, để nó chạm vào cổ của cô, hành động này như một hành vi đe dọa vậy.
Đối với những hành vi như vậy cô không những không sợ mà còn lên tiếng:
"Ở đây là trường học đấy, anh không nên có hành vi bạo lực thế đâu"
Một lần nữa góc nhọn của quyển sách lại dí vào cổ của cô sâu thêm chút nữa.
"Anh nghĩ tôi sợ à, đừng có mơ"
Nói xong cô lùi chân lại một bước để quyển sách kia không chạm vào cổ mình nữa thì cô mới nở một nụ đầy xinh đẹp và kiêu gợi.
Rõ ràng nụ cười này không hợp với gương mặt trong tròn tròn và dễ thương của Phương Anh chút nào nhưng nhìn kỹ thì nó cũng không xấu tới nỗi nào.
"Anh muốn biết tôi là ai sao, nhưng đáng tiết nó là bí mật"
Nói xong cô quay người rời đi, hiện tại có suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết trong thân xác của cậu nhóc đó có một linh hồn đang trú ngụ giống cô vậy.
Mà linh hồn này có lai lịch không tầm thường, từ tính cách, thần thái, và cả hành động ban nãy nữa. Cũng là người học võ nên việc nhìn người thông qua cử chỉ hành động của họ cũng đủ để cô biết.
Hơn nữa việc mà một doanh nhân cần làm đó chính là phải có một đôi mắt nhìn người và cô tin vào bản thân và sự đánh giá người khác bằng đôi mắt của mình.