Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 594: Máu nhuộm Đông Nam Á! (16)



- Không cần nhấn nữa, bọn hắn đều chết hết.
 
Trong đại sảnh yên tĩnh, người đàn ông giống như quỷ mị xuất hiện chậm rãi mở miệng, khi hắn mở miệng, máu tươi từ dao găm nhỏ xuống thấm lên thảm sàn bằng lông dê trắng bên dưới, nháy mắt nhuộm đỏ tấm thảm.
 
Màu đỏ tươi kia, dưới ánh đèn đâm nhói tròng mắt.
 
Bọn hắn đều chết hết!
 
Lời nói thật nhẹ nhàng của người đàn ông giống như sấm rền cuồn cuộn nổ vang bên tai Vương Hồng, thân thể Vương Hồng nhất thời cứng ngắc, hắn gian nan quay đầu lại, trợn mắt, thần tình sợ hãi hỏi:
 
- Mày là ai?
 
Không tiếng trả lời.
 
Người đàn ông đóng cửa lại, một tay cầm dao găm, một tay cầm đầu người, đi về hướng Vương Hồng.
 
Ánh mắt Vương Hồng nhìn chằm chằm đầu người trong tay hắn.
 
Đầu người kia chính là Lãnh Phong.
 
Nhân vật số hai trong Phong Diệp!
 
Giá trị vũ lực đứng hàng thứ ba trong Phong Diệp!
 
Ba! Ba! Ba!
 
Trong đại sảnh yên tĩnh, tiếng bước chân người đàn ông trầm ổn mà nặng nề, mỗi một bước giống như được đặc biệt đo lường, hoàn toàn nhất trí.
 
Thanh âm nặng nề giống như đến từ địa ngục ma âm tập kích lên tâm thần của Vương Hồng, thân thể hắn điên cuồng run rẩy lên, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, trong con ngươi xuất hiện vẻ sợ hãi tận sâu trong linh hồn!
 
- Cha, cha làm sao vậy?
 
 Trên màn hình giữa đại sảnh, mặc dù Vương Dũng không nghe được lời của người đàn ông kia, nhưng nhìn thấy biểu tình vô cùng hoảng sợ của Vương Hồng, trong lòng trầm xuống, liền vội vàng hỏi.
 
Không một tiếng trả lời, Vương Hồng theo bản năng rút súng!
 
Từ trước tới nay hắn đều có thói quen mang theo súng bên mình, chỉ khi có khẩu súng nằm trong người hắn mới có thể cảm thấy an toàn hơn một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Nhưng trong những năm gần đây, bản thân là nhân vật cấp nguyên lão Thanh bang, hắn hưởng thụ thành quả sau khi Thanh bang lớn mạnh, cũng chưa từng tiếp tục rút súng.
 
Hôm nay là lần đầu tiên!
 
- Đừng...đừng lại đây!
 
 cầm súng lục trong tay, nỗi sợ hãi trong lòng Vương Hồng giảm bớt một ít, khuôn mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo, cảm giác như lúc nào cũng có thể nổ súng.
 
- Trên thế giới này, không có ai ở trong vòng mười thước có thể nổ súng giết chết tao.
 
 Người đàn ông vẫn không hề dừng bước, cặp mắt tràn ngập vẻ đỏ tươi lộ ra vẻ khinh thường nồng đậm, cảm giác như đang nhìn một con kiến sắp chết đang giãy dụa trong tay mình:
 
- Không tin, mày thử xem.
 
- Chết!
 
Vương Hồng giống như một đầu dã thú phẫn nộ, khàn khàn rít gào một tiếng, đồng thời quyết đoán bóp cò.
 
Phanh!
 
Tiếng súng vang lên, thanh âm viên đạn bay ra khỏi nòng súng vang lớn, theo sau mang theo tốc độ khủng khiếp bắn về phía người đàn ông toàn thân đẫm máu.
 
- Sưu!
 
Nương theo một tiếng xé gió, thân ảnh người đàn ông đột nhiên biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
 
Khanh!
 
Viên đạn bắn trúng một bình hoa phía sau người đàn ông không xa.
 
Loảng xoảng loảng xoảng!
 
Bình hoa giá trị hơn trăm ngàn trong nháy mắt vỡ vụn, mảnh nhỏ văng khắp nơi, rơi đầy mặt đất.
 
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Vương Hồng đột nhiên phóng lớn, trên mặt tràn ngập biểu tình ngây ngốc.
 
Diễn cảm kia giống như đang hỏi: Người đâu rồi?
 
Người đâu?
 
Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
 
Người đàn ông toàn thân đẫm máu giống như sử dụng ma pháp, lại xuất hiện trước người Vương Hồng.
 
- A!
 
Nhìn thấy một màn như vậy, Vương Hồng sợ tới mức hét lên một tiếng, sau đó vừa thối lui về phía sau vừa điên cuồng bóp cò.
 
Phanh, phanh, phanh, bang, bang...
 
Năm tiếng súng lần lượt vang lên, bắn trúng vách tường lưu lại những vết đạn thật sâu, sau đó lại bắn trở ra.
 
Dưới ánh đèn, cả người Vương Hồng vô lực xụi lơ trên mặt đất, trước mắt hắn lại trống rỗng.
 
- Hô...hô...
 
 Cả người hắn run rẩy, vừa thở hổn hển vừa nuốt nước bọt, tựa hồ muốn dùng phương thức này xua tan nội tâm sợ hãi.
 
- Mày...mày là ai?
 
Trong màn hình, Vương Dũng nhìn thấy hết thảy chuyện phát sinh, cả kinh há to miệng, thẳng đến khi nhìn thấy cha mình xụi lơ trên mặt đất, người đàn ông toàn thân đẫm máu mang theo đầu người của Lãnh Phong, chậm rãi ngồi xuống ghế rồng mới lấy lại tinh thần, ngữ khí hoảng sợ, thanh âm khàn khàn hỏi.
 
- Người diệt toàn bộ Vương gia tụi mày.
 
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt đầu của Lãnh Phong bên chân, thanh âm không lớn, trong giọng nói mang theo vẻ cuồng ngạo không thể che giấu.
 
Diệt cả Vương gia!
 
Bên tai vang lên lời này, Vương Hồng đang xụi lơ trên mặt đất sợ tới mức bàn tay run lên, khẩu súng đã bắn sạch đạn rơi luôn xuống thảm sàn trắng như tuyết.
 
Mà trên màn hình, hai anh em Vương Dũng, Vương Hạo cũng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm!
 
Nếu...nếu không phải những hành động không theo lẽ thường trước đó của người đàn ông này thể hiện ra, nếu không phải dưới chân hắn đặt đầu người của đầu mục thứ hai Phong Diệp Lãnh Phong, Vương Dũng nhất định cho rằng đầu óc của đối phương bị hậu môn chen chúc vào!
 
Trên thế giới này không có nếu.
 
Khi điều này trở thành sự thật, Vương Dũng chỉ cảm thấy tận sâu trong nội tâm hoàn toàn bị khí tức tử vong bao phủ, sắc mặt vốn đã trắng bệch hoàn toàn không còn chút huyết sắc, mà Vương Hạo ở bên cạnh sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngồi bệch trên mặt đất.
 
- Mày...mày...mày là Trần Phàm!
 
Vừa hoảng sợ đồng thời Vương Dũng bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, kêu rên lên.
 
Trần Phàm?
 
Trần Phàm?
 
Trần Phàm!
 
Khi cái tên giống như ác mộng này từ miệng Vương Dũng hô lên, sắc mặt Vương Hồng không còn chút máu, chỉ cảm thấy trái tim mình bị một lưỡi dao sắc bén đâm trúng vào, một cảm xúc tuyệt vọng nháy mắt lan tràn khắp toàn thân hắn.
 
Chậm rãi...thật chậm rãi...
 
Hắn quay đầu lại, há to mồm, trợn tròn mắt, tuyệt vọng nhìn Trần Phàm, ánh mắt kia giống như đang nói: Không có khả năng! Con mẹ nó tuyệt đối không có khả năng! Trần Phàm không có khả năng xuất hiện ở nơi này!
 
- Vương Hồng, thật bất ngờ lắm sao?
 
 Trần Phàm xoay đầu lại, như cười như không nói.
 
- Hô...hô...
 
 Không một tiếng trả lời, hoặc là nói không cách nào trả lời, Vương Hồng giống như một con chó chết quỳ rạp trên mặt đất thở gấp.
 
Trần Phàm thấy thế, chậm rãi đứng dậy đi về hướng Vương Hồng.
 
- Đừng...đừng lại đây!
 
 Vương Hồng giống như chuột thấy mèo, hoảng sợ kêu lên.
 
- Vương Hồng, mày có thể bình yên vô sự sống tới ngày hôm nay, đã là một kỳ tích.
 
 Trần Phàm vừa đi về hướng Vương Hồng, vừa dùng loại ngữ khí không hề có chút sắc thái tình cảm nói:
 
- Đừng tham vọng sẽ có người tới cứu mày, người của Phong Diệp sẽ không tới được nữa, những hộ vệ của mày cũng sẽ không, bọn hắn đều chết hết rồi.
 
Vừa nói xong, Trần Phàm đi tới trước người Vương Hồng, chậm rãi ngồi xổm xuống.
 
Hai anh em Vương Dũng, Vương Hạo ngừng thở, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình ảnh trên internet.
 
Lúc này bọn hắn cũng đã khẩn trương tới mức quên cả hò hét!
 
- Trần...Trần Phàm, kẻ thù của mày là Tiết Hồ, tao với mày không oán không thù, mày đừng...
 
 Vương Hồng xụi lơ trên mặt đất nhìn Trần Phàm, tê tâm liệt phế kêu lên.
 
- Không oán không thù sao?
 
 Trần Phàm nở nụ cười, dáng tươi cười bị mặt nạ che phủ, nhưng lời nói giống như bùa đòi mạng lại làm cả người Vương Hồng run rẩy.
 
Cô đông!
 
Vương Hồng nuốt nước bọt, lắp bắp nói:
 
- Con tao không có mắt chọc phải mày, mày đã thu thập bọn chúng, bọn chúng đã bị trừng phạt. Ngoài ra tao và mày cũng không có thù oán, mày đừng...đừng!
 
- Huyết Thủ của Phong Diệp lẻn vào Đông Hải, muốn sát hại người bên cạnh tao, đây là chuyện gì xảy ra?
 
 Trần Phàm nheo mắt lại, sát ý khủng bố từ thân thể hắn nhanh chóng lan tràn khắp từng ngõ ngách trong đại sảnh.
 
Cảm thụ được sát ý khủng bố phát ra từ trên người Trần Phàm, Vương Hồng chỉ cảm thấy trong ngực như bị đè ép một tòa núi lớn, thật khó thở, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trên trán hắn, hắn cũng không lau, mà kinh hồn táng đảm trả lời:
 
- Chuyện...chuyện này không có liên quan gì tới tao! Là Tiết Hồ phái Huyết Thủ làm! Đúng...là Tiết Hồ!
 
- Ai?
 
Trần Phàm vươn tay nắm lấy mái tóc thưa thớt trên đầu Vương Hồng, kéo thân thể Vương Hồng tới trước người.
 
- Tiết...Tiết...
 
Vương Hồng sợ tới mức hàm răng không ngừng va vào nhau lộp cộp, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.
 
Lại nghe được hai chữ Tiết Hồ, Trần Phàm động, tay phải cầm dao găm đột nhiên vung lên!
 
- Phốc xuy!
 
Hàn quang hiện lên, máu tươi văng khắp nơi, dao găm M 9 sắc bén giống như cắt đậu hũ, lập tức cắt đứt lỗ tai Vương Hồng.
 
- Ngao!
 
Đau đớn kịch liệt làm Vương Hồng giống như phát điên, thống khổ kêu rên, hắn theo bản năng nâng lên tay phải che miệng vết thương, cố gắng không cho máu chảy ra.
 
- Là ai?
 
Trần Phàm không chút để ý tới dao găm nhuộm đầy máu, lau lên quần áo trước ngực Vương Hồng.
 
Cảm thụ được trên dao găm truyền đến hàn ý lạnh lẽo cùng sát ý khủng bố trên người Trần Phàm, giữa hai đùi Vương Hồng chảy ra chất lỏng màu vàng, cả người còn dựng đứng tóc gáy.
 
- Tao...là tao!
 
 Vương Hồng hoàn toàn bị hù sợ, đánh mất tia lý trí cuối cùng, mơ hồ đáp lại.
 
Trần Phàm cũng không nói gì nữa, nắm lấy cổ áo Vương Hồng, như mang theo một con chó chết xách lên đi về chỗ ghế rồng.
 
Rất nhanh, hắn đi tới trước ghế rồng, ngồi xuống, ném Vương Hồng xuống đất.
 
- Quỳ xuống.
 
Trần Phàm chậm rãi mở miệng.
 
Vương Hồng xụi lơ không đáp nổi.
 
- Quỳ hay không quỳ?
 
Trần Phàm đột nhiên đề cao thanh âm.
 
- Quỳ...tôi quỳ!
 
 Vương Hồng sợ tới mức giật nảy mình, thân thể xụi lơ không biết từ đâu trào ra một cỗ khí lực, hắn giãy dụa ngồi dậy, quỳ rạp xuống đất, sau đó ôm chân Trần Phàm, kêu thảm cầu xin tha thứ nói:
 
- Trần Phàm, cậu đừng giết tôi, chỉ cần cậu không giết tôi, tôi làm con chó cho cậu, làm một con chó trung thành, tôi giúp cậu cắn Tiết Hồ! Tôi là đại trưởng lão Thanh bang, lại là người phụ trách tại Hong Kong cùng khu Đông Nam Á, tôi giúp cậu đối phó Tiết Hồ sẽ rất dễ thành công!
 
Nói xong lời cuối cùng, Vương Hồng tựa hồ nhìn thấy một tia rạng đông, ngữ khí trở nên kích động.
 
- Bảo bọn hắn cũng quỳ xuống.
 
 Trần Phàm chỉ chỉ Vương Dũng cùng Vương Hạo trong màn hình.
 
- Quỳ, mau quỳ xuống!
 
 Vương Hồng nghe được Trần Phàm nói như thế, cho là có thể xoay chuyển, vội vàng quay đầu nhìn lên màn hình quát Vương Dũng cùng Vương Hạo.
 
Phanh!
 
Vương Dũng cắn răng, cuối cùng lựa chọn khuất phục.
 
Mà Vương Hạo luôn luôn ỷ lại vào Vương Hồng cùng Vương Dũng làm xằng làm bậy lại đứng ngẩn người ngay tại chỗ.
 
Giờ khắc này, hắn có loại cảm giác đang đặt mình trong mơ.
 
- Ác nghiệt tử, quỳ xuống cho ta!
 
 Vương Hồng sợ Trần Phàm thay đổi chủ ý, gầm lên.
 
Phanh!
 
Vương Hạo như lọt vào sét đánh, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
 
- Trần thiếu, van cầu cậu, buông tha cho chúng tôi...
 
 Nhìn thấy Vương Hạo cũng đã quỳ xuống, Vương Hồng quay đầu lại ôm chân Trần Phàm, giống như một con chó không ngừng vẫy đuôi khẩn cầu.
 
Giờ khắc này, hắn hoàn toàn quên hẳn lúc trước mở lời nói hùng hồn cho nữ nhân của Trần Phàm phải bốc hơi khỏi nhân gian!
 
Hắn cũng quên bộ dáng hùng tâm vạn trượng khi khát khao về tương lai!
 
- Vương Hồng, khi mày quyết định động tới nữ nhân của tao, mày nên biết được hết thảy kết quả hôm nay.
 
 Trần Phàm chụp lấy cằm Vương Hồng, gằn từng chữ:
 
- Hiện tại muốn tao bỏ qua cho mày, đã muộn!
 
- Ba!
 
Vừa nói xong, Trần Phàm nhấc lên cổ áo Vương Hồng, dùng sức vung về phía sau!
 
Loảng xoảng, loảng xoảng!
 
Thân thể Vương Hồng hung hăng đánh vào cửa sổ thủy tinh trong đại sảnh, đụng nát, từ trên cao rơi xuống.
 
Bên dưới khu phố tàu, vẫn phi thường náo nhiệt đông đúc.
 
- A!
 
Trong đêm tối, tiếng kêu rên của Vương Hồng vang vọng phía chân trời.
 
Bên trái là thiên đường, bên phải là địa ngục.
 
Tối nay hắn không còn như dĩ vãng, đứng ngay bên cửa sổ, nhìn xuống chúng sinh.
 
Dưới chân hắn, là vực sâu vạn trượng!
 
Là địa ngục!
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.