Cự Long Thức Tỉnh

Chương 511



Chương 511

Tuy rằng luồng chân khí này rất yếu ớt nhưng Thịnh Quốc An biết rằng chỉ cần một năm rưỡi là bản thân có thể khôi phục lại như cũ, thậm chí tiến bộ thêm một tầng cũng không biết chừng.

Một tiếng ‘bụp’ của đầu gối va chạm với nền đất vang lên, đã thấy Thịnh Quốc An quỳ xuống trước mặt Lục Hi.

Nước mắt lưng tròng nói: “Cậu Lục, ơn cứu mạng của cậu suốt đời không có cách nào báo đáp, nếu ngày nào đó có việc cần sai khiến, tôi sẽ vì cậu mà dốc toàn lực, dù xông pha nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ”.

Có thể nói Lục Hi đã trao cho ông ta sinh mệnh thứ hai, thật sự không thể báo đáp ơn nghĩa tái tạo này.

Lục Hi ngồi bên cửa sổ, nhìn Thịnh Quốc An đang kích động muôn phần, hờ hững đáp:

“Đứng dậy đi, đây là vận may của ông, tôi cũng chỉ là tình cờ phát hiện viên đan dược này đúng lúc ông gặp nạn nên nó cũng không có quan hệ lớn tới tôi”.

Thịnh Quốc An nặng nề dập đầu một cái rồi nói từng chữ từng câu: “Ơn lớn của cậu không thể hoàn trả bằng lời nói suông, Quốc An sẽ ghi tạc trong lòng”.

Lúc này Thịnh Quốc An mới đứng dậy.

Lục Hi gật đầu ra hiệu cho ông ta đi nghỉ ngơi, ông ta vừa mới bình phục chấn thương nặng, cơ thể không chịu nổi kích động quá mạnh.

Thịnh Quốc An cúi đầu một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình và bắt đầu tiếp tục thúc đẩy chân khí chữa lành vết thương.

Không lâu sau, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng động cơ gầm rú, nghe động tĩnh này xem ra số lượng người đến còn không ít.

Mọi người đang nghỉ ngơi đều bị đánh thức bởi tiếng ầm vang này mà thò đầu nhìn ra ngoài.

Không lâu sau chỉ thấy hàng chục chiếc xe hơi các loại ngang nhiên đậu bên cạnh chiếc xe khách, có gần một trăm người lục đục xuống xe, từng người đều cao to rắn chắc, săm rồng vẽ hổ, hình tượng hung ác.

Mà trên hai chiếc xe khách cuối cùng cũng theo xuống hàng chục người tinh thần sôi nổi, từ bước chân của họ có thể nhìn ra đều không phải là những võ giả yếu.

Mọi người giật mình kinh hoảng, không lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Nhóm người này dường như không có ý tốt đẹp gì.

Sáu người lính đặc cần căng da đầu bước xuống xe, tạo thành một chốt bảo vệ.

Mặc dù trong tay họ cầm súng ống nhưng trước mặt nhiều người đàn ông cường tráng như vậy vẫn hiện ra sự yếu thế.

Lúc này chỉ thấy một ông lão sải bước đi tới, theo sau là mấy tên vạm vỡ.

Ông lão đi tới trước xe, chắp tay nói: “Cậu Lục có đó không?”

Lục Hi lúc này mới đứng dậy, xuống xe đi tới trước mặt ông ta, cười đáp: “Vương tông sư, đã lâu không gặp”.

Người tới chính là mấy người Vương Dương Thiên cùng Triệu Hoàng.

Sau khi nhận được điện thoại từ Lục Hi, Triệu Hoàng liền nổi cơn lôi đình, trong địa bàn của hắn ta vậy mà còn có người dám ra tay với mấy người Lục Hi, đúng là không biết sống chết.

Hắn lập tức dẫn người của mình lái xe đuổi tới đây, trước khi đi còn gọi điện cho Vương Dương Minh, bởi ông ta từng nói, nếu sau này Lục Hi xuất hiện nhất định phải thông báo kịp thời cho ông ta.

Vương Dương Minh cũng là một thế hệ tông sư, địa vị thân phận còn cao hơn Triệu Hoàng rất nhiều, hắn ta đương nhiên không dám trái lời.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.