Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1157: Ngô Đạt ra dáng vẻ hào phóng.  



Lục Hi gật đầu nói: “Không sao, đợi xem xong cuộc đấu, để tôi sắp xếp là được”.



Đám người Lục Hi vừa nghe lời của Lục Hi, lập tức cười thầm, khoác lác trắng trợn vậy hả.



Trên khuôn mặt Chu Nhã cũng lộ ra vẻ tung lúng, Lục Hi không liên lạc ngay, mà nói xem xong trận đấu, hiển nhiên là không chắc chắn, có lẽ cũng chỉ nói vậy thôi, mình còn tưởng thật, đúng là có hơi ngượng, cho nên Chu Nhã cũng ngậm miệng không nhắc nữa.

Advertisement



Sau đó, mọi người đến lối vào sơn cốc, ở đây có mười mấy người ăn mặc chỉnh tề, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở cửa.



Ngô Đạt nhìn Lục Hi một cái, cười kiêu ngạo, tiến lên nói mấy câu, sau đó được dẫn đến một phòng của dãy phòng ở một bên, lát sau đi ra, chỉ thấy anh ta vẫy tay với đám người Chu Nhã: “Vào đi”.



Sau đó, đám người Chu Nhã đi vào, cùng tiến vào bên trong sơn cốc.



Lúc này, Ngô Đạt nói: “Lục Hi, mười ngàn của anh, tôi nộp giúp anh rồi”.



“Ồ, cảm ơn, anh cho số tài khoản, tôi chuyển cho anh”, Lục Hi nói.



Lúc này, Ngô Đạt nhìn Chu Nhã một cái nói: “Không cần đâu, anh là bạn của Chu Nhã, coi như tôi mời anh”.



Ngô Đạt ra dáng vẻ hào phóng.



Lúc này, Lục Hi khẽ cười nói: “Không cần đâu, mười ngàn thì tôi vẫn có, vẫn nên chuyển cho anh thì hơn”.



Mười ngàn, thì muốn mình nợ anh ta một ân tình, Lục Hi không muốn làm vụ làm ăn lỗ vốn như vậy.



Lúc này, Chu Nhã lại nói: “Lục Hi, Ngô Đạt đã tình nguyện thì tùy anh ta đi, cậu chơi theo chúng tôi là được”.



Chu Nhã cũng nhìn ra, Lục Hi mặc đồ bán lề đường, cũng không giống người giàu có, mình đưa cậu ta đến xem đấu quyền thế này, chỉ riêng phí vào sân đã là mười ngàn, Chu Nhã lo sợ anh không gánh được, mất mặt tại chỗ nên khuyên nhủ.



Chu Nhã cũng biết, Ngô Đạt đang theo đuổi mình, hơn nữa Ngô Đạt thường xuyên tham dự trận đấu, biểu diễn như này, cũng là một người giàu có, để anh ta bỏ ra cũng không sao.



Lục Hi thấy vậy cũng không nói nữa, nếu mình cứ cố chấp, dường như có vẻ không được thân thiện, không nể mặt Chu Nhã.



Lúc này Vương Kiều âm thầm nhìn Lục Hi một cái, mọi người đi vào trong sơn cốc.



Lúc sau, đi ngoặt vào một lối rẽ, thì thấy chính giữa sơn cốc rộng lớn được vô số đèn chiếu sáng như ban ngày.



Trong sơn cốc, toàn bộ ghế ngồi được xếp từ thấp lên cao thành vòng tròn, đủ cho trên ngàn người ngồi.



Ở chính giữa hàng ghế, là một sàn đấu hình tròn rộng ba trăm mét, được vây lại bằng mấy sợi dây thừng thô to.



Lúc này, trong sàn đấu đã có hai người đang tỷ thí, hai bên đấm đá qua lại đánh rất kịch liệt, còn trên khán đài là ba trăm người ngồi rải rác, thỉnh thoảng có tiếng hét lớn, tỏ ra khá là hưng phấn.











— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.