Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1156: Nhưng anh vừa nói ra câu này thì hơi hối hận.  



Ngô Đạt biết, tất cả những người tham trận đấu là người trên võ đạo, tuy anh ta cũng có chút thân phận, nhưng những người này cực kỳ không dễ chọc, cho nên đã dặn đi dặn lại Lục Hi, để tránh đến lúc đó Lục Hi gây rắc rối.



Nhưng anh ta càng muốn thể hiện nguồn lực và thực lực của mình trước mặt Lục Hi, dù sao kiểu thi đấu thế giới ngầm này không phải ai cũng biết, với dáng vẻ nhà quê của Lục Hi, chắc chắn là không biết.

Advertisement



Lúc này, Lục Hi cười nói: “Yên tâm, không gây rắc rối cho anh là được”.



Dù sao anh cũng đang định đến xem cuộc đấu quyền anh ngầm, Chu Nhã cũng không dễ dàng cho anh bỏ đi, có Ngô Đạt này dẫn đường, anh cũng thuận tay đẩy thuyền, hơn nữa anh cũng chỉ đi xem, không có ý định ra tay, cũng không lộ ra được điều gì.



Vậy nên dưới sự hướng dẫn của Ngô Đạt, mọi người đi vào sâu trong khu danh lam thắng cảnh, mãi hơn nửa tiếng, mọi người nhìn thấy tòa nhà cao hai mươi mấy tầng đứng sừng sững một bên của lối vào sơn cốc, bên trên viết bốn chữ Nhà khách Tung Âm.



Đoàn người tiếp tục đi vào sơn cốc, lúc này, Ngô Đạt nói: “Trận đấu diễn ra trong sơn cốc, tối nay và tối mai là trận mở màn hâm nóng không khí, ngày kia đấu quyền anh chính thức mới bắt đầu, mọi người đi vào quan sát, đợi tôi xem tình hình, chúng ta đặt cược vài ván.



Đám người Vương Kiều đều vui vẻ gật đầu.



Ngô Đạt từng nói với bọn họ, ở đây có thể cá cược, hơn nữa Ngô Đạt còn khoác lác, chỉ cần nghe theo anh ta, bảo đảm bọn họ có thể thắng được không ít tiền, cho nên bọn họ cũng rất kích động.



Đúng lúc đi qua cửa nhà khách, Chu Nhã bỗng thở dài nói: “Đáng tiếc, nhà khách ở đây đã chật kín rồi, chúng ta xem xong trận đấu, nửa đêm còn phải chạy mấy chục kilomet về thành phố”.



Lục Hi nghe vậy, tiện miệng nói: “Tôi có một người bạn ở đây, chắc có thể mượn được một phòng, hay là chốc nữa tôi hỏi anh ta?”



Nhưng anh vừa nói ra câu này thì hơi hối hận.



Quả nhiên, anh vừa dứt lời, thì nghe thấy Ngô Đạt nói: “Vậy hả, ngay cả tôi cũng không thuê được phòng ở đây, anh đúng là giao thiệp rộng rãi đấy”.



“Đúng thế, xem ra anh Lục này cũng không phải người bình thường”, Vương Kiều cười nói.



Lục Hi nghe ra ý chế giễu trong giọng điệu của hai người, thản nhiên cười nói: “Chẳng phải chỉ là phòng trong nhà khách thôi ư, có gì mà khó”.



Anh cũng đang bốc hỏa, cố ý nói như vậy.

Lúc này, lại nghe Chu Nhã nói: “Thật không, vậy cậu gọi điện, thuê giúp cho chúng tôi hai phòng, thực sự không được thì một phòng cũng được, nghe nói cuộc đấu kéo dài mấy ngày, tôi không muốn chạy đi chạy lại, mệt chết”.



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.