Dung mạo như vậy, nếu rơi vào trong viện của ta, ta cũng sẽ rất coi trọng.
Hệ thống cạn lời: [Điều đế vương coi trọng là tài năng, ngươi nông cạn, chỉ nhìn mặt! ]
Cũng không hẳn vậy, thực ra ta cũng khá để ý đến những khía cạnh khác.
Hai người bên cạnh vẫn tiếp tục trò chuyện.
"Đúng vậy, họ sẵn sàng gả An Lạc Quận chúa cho hắn, đủ thấy được mức độ coi trọng hắn."
Vừa nghe xong, ta và Vệ Hoài Quang lập tức nhìn nhau. Hắn ta không hề để lộ chút khác thường nào, trông chẳng có vẻ buồn bã gì cả.
Nhưng rồi, lồng n.g.ự.c ta chợt thắt lại, khóe mắt cũng đỏ hoe đến ba phần.
Đồ nam nhân đa sầu đa cảm trời đánh!
Ta lập tức chen đến bên người kia: "Xin hỏi huynh đài, lời này có thật không?"
Người vừa nói chuyện mặc một chiếc trường sam, chất vải trên người cũng không phải tầm thường, nhìn dáng vẻ này gia thế hẳn không tệ.
Hắn ta gật đầu: "Chuyện này cũng chẳng phải bí mật, nghe nói hôm nay Bùi đại nhân sẽ cùng An Lạc Quận chúa đi du xuân ở ngoại thành, xem như đây là ân sủng từ Hoàng thượng đấy, vinh dự đặc biệt này bọn ta cũng không dám mơ tới. . ."
Sau khi có được thông tin mình muốn.
Ta cũng chẳng còn tâm trạng ngắm nhìn vẻ đẹp của Bùi Thư Thần nữa, dù sao bên cạnh còn có Vệ Hoài Quang luôn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ta, phải giải quyết chuyện của hắn ta trước đã.
May mắn là ta có hệ thống, sau khi đổi điểm lấy ta cụ đặc biệt, lập tức biết được Chỉ Diên hôm nay sẽ đến Trọng Sơn tự ngoài thành.
Ta vội vàng kéo Vệ Hoài Quang ra khỏi thành, định tìm được Chỉ Diên trước khi Bùi Thư Thần đi tuần xong.
Trọng Sơn tự xưa nay vẫn luôn đông đúc khách hành hương.
Đặc biệt là gần đây hoa ta sau núi nở rộ, người đến dâng hương cũng không thể không ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp này.
Có ta cụ trong tay, ta nhanh chóng tìm được vị trí của Chỉ Diên.
Hiện giờ thân phận nàng ấy là An Lạc Quận chúa.
Ra ngoài du xuân, tuy đã cải trang kỹ lưỡng, nhưng bên cạnh vẫn có không ít tỳ nữ, nha hoàn đi theo.
Ta đã nhìn thấy nàng ấy từ xa.
Chỉ Diên ngồi trong đình nghỉ mát, có người bẻ một cành hoa ta đặt bên cạnh, nhưng nàng ấy chỉ cúi mắt xuống, không biết đang mải mê nghịch thứ gì trong tay.
Vệ Hoài Quang vẫn còn do dự, chần chừ không dám tiến lên.
Nhìn bộ dạng nhát gan của hắn ta, ta không nhịn được tức giận, nhanh chóng đẩy hắn ta về phía trước.
Vừa đẩy vừa hét: "Vệ Hoài Quang!"
Trong khoảnh khắc hoa rơi, Chỉ Diên nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy Vệ Hoài Quang đang đứng trước mặt ta.
5
Hắn ta muốn trốn đi, cảm thấy lúc này quá đột ngột như vậy không ổn, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, đôi chân như bị đổ chì, không thể bước thêm nửa bước.
Chỉ Diên xách váy chạy ra khỏi đình, lúc này ta mới nhìn rõ dáng vẻ của nàng ấy.
Nàng ấy mặc váy dài màu nhạt, búi tóc đơn giản nhất. Lúc này vai nàng ấy khẽ run, đôi mắt linh động cũng ươn ướt.
Không phải tuyệt sắc, nhưng tinh nghịch đáng yêu, khiến người ta vừa gặp đã thấy vui vẻ.
"Chỉ Diên. . ."
Vệ Hoài Quang quay lưng về phía ta, ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn ta lúc này. Nhưng sự hồi hộp và phấn khích từ lồng ngực, vào lúc này cũng khiến ta cảm nhận được niềm vui khi gặp lại người trong lòng.
Chỉ Diên từng bước đi về phía hắn ta, nhưng khi còn cách mười bước chân thì dừng lại: "Ngươi. . . Ngươi vẫn còn sống sao?"
Nàng ấy, chắc hẳn cũng đang xúc động.
Đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng khó giấu, nhưng lại e dè, mắt nhìn chằm chằm vào Vệ Hoài Quang, không dám chớp mắt lấy nửa cái, sợ rằng trong chớp mắt, người này sẽ lại biến mất.
Ta có thể cảm nhận được tình cảm giữa hai người, mang theo chút dò xét, rồi dần dần tiến đến gần đối phương.
Nhưng ta không nhìn lâu, lặng lẽ lùi về phía sau.
Chỉ vì hệ thống nhắc nhở ta, Bùi Thư Thần đang cưỡi ngựa đi tuần kia, lúc này đã đến Trọng Sơn tự.