Ta phục rồi, một câu nói cũng không thể để cho ta nói trọn vẹn.
Hắn ta lắc đầu: "Ta không khó chịu. Vốn dĩ chỉ là ta đơn phương, Chỉ Diên cũng chưa từng nói thích ta, giờ nàng ấy bắt đầu tuyển phu quân, rất tốt mà."
Tốt ư?
Nước mắt ta sắp chảy ngược thành sông rồi.
Không chịu nổi nữa!
Ta kéo Vệ Hoài Quang đang ngồi trên ghế đứng dậy, cố gắng hít thở sâu mấy cái, bình ổn cảm xúc trong lòng, cố gắng để có thể nói trọn vẹn một câu.
Ta nói với hắn ta: "Không phải là người trong lòng sao? Ta giúp ngươi theo đuổi! Ta cùng ngươi đến kinh thành, ta nhất định sẽ giúp ngươi theo đuổi được nàng ấy!"
Nếu không thì, ta sẽ phải ngày đêm rơi lệ, còn phải đau khổ buồn nôn, thật là quá chịu tội.
Hắn ta không động đậy, trong mắt vẫn còn một tia ảm đạm: "Nhưng thời gian không còn nhiều, chúng ta không thể rời khỏi biên quan."
Ta giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Ngày mai là giao thừa, qua năm mới, lập xuân đã trước mắt rồi. Bây giờ chúng ta thu xếp đồ đạc, tranh thủ thời gian đến kinh thành. Chỉ Diên dù sao cũng là Quận chúa, cho dù là tuyển chọn phu quân, cũng không thể vội vàng như vậy được, lúc đó chúng ta ra roi thúc ngựa, chắc chắn sẽ kịp."
Chỉ Diên vốn có mệnh cách cô độc, nếu ta không giúp, nàng ấy chắc chắn sẽ không chọn được phu quân, vì vậy ta hoàn toàn không sợ.
Nghe ta nói vậy, mắt Vệ Hoài Quang lập tức sáng lên, liên tục xác nhận với ta: "Thật sao?"
Đương nhiên rồi!
Mặc kệ hắn ta tiếp tục khó chịu như vậy sao?
Không được, như thế ta sẽ c.h.ế.t mất.
Vì vậy năm nay, dù có hơi vội vàng, những đồ đạc lỉnh kỉnh đều phải thu xếp. Còn có những tiểu lang quân đã kết tình sâu đậm với ta, ta đều phải từ biệt từng người, nói lời không nỡ với họ.
Đến ngày lập xuân -
Ta và Vệ Hoài Quang, cùng nhau bước trên con đường truy thê!
4
Đến được hoàng thành đã là trung tuần tháng ba, ta và Vệ Hoài Quang vừa bước vào hoàng thành. Chỉ thấy trong thành náo nhiệt vô cùng, hỏi thăm người qua đường mới biết hôm nay Trạng nguyên cưỡi ngựa ta phố, vinh quang vô hạn. Nhưng không liên quan tới bọn ta lắm, vì vậy ta kéo Vệ Hoài Quang, định xuyên qua đám đông, trực tiếp vào cung tìm Chỉ Diên.
Nhưng ta chưa đi được mấy bước, hệ thống đột nhiên lên tiếng.
[Không xem thử Trạng nguyên trông như thế nào sao? ]
Ta trả lời nó trong lòng: "Có gì hay mà xem, vẫn là nhanh chóng làm chuyện chính, tìm được Chỉ Diên rồi tính."
Nói xong, ta ra sức chen qua đám đông, vừa định xoay người rời đi.
Hệ thống cười "hê hê" thành tiếng.
[Nhưng vị Trạng nguyên này, dung mạo là kiểu ngươi thích đấy. ]
Nghe vậy, bước chân ta hơi chững lại.
"Hệ thống, chẳng lẽ ta là người vì sắc đẹp mà bỏ bê chuyện chính sao?"
Lần này hệ thống không trả lời ta.
Ta cười lạnh, trực tiếp xoay người kéo Vệ Hoài Quang, không nói hai lời đã chen vào trong đám đông.
"Thế thì ngươi đoán đúng rồi!"
Nói xong, ta dùng hết sức mạnh, cuối cùng cũng chiếm được hàng đầu, chỉ để được no mắt.
Chỉ thấy Bùi Thư Thần cưỡi con ngựa cao lớn, quan phục đỏ càng làm tôn thêm dáng vẻ anh tuấn.
Hắn thân hình gầy gò, mặt như ngọc. Giữa đôi mày mang vẻ dịu dàng, nhìn người dân hai bên đường hoan hô vì hắn, Bùi Thư Thần hơi cúi mắt xuống, rồi lại mỉm cười dịu dàng.
Hệ thống, thực sự không lừa ta!
Ta thích nhất chính là những thiếu niên lang ôn nhuận như ngọc thế này!
Lúc này, hắn đang đi về phía con đường này. Người trên đường quá đông, ta bị đẩy qua đẩy lại, thậm chí còn có tiểu cô nương muốn tranh vị trí của ta!
Ta trực tiếp đưa mắt ra hiệu với Vệ Hoài Quang.
Nói đến thiếu niên Tướng quân, Vệ Hoài Quang có võ nghệ vô song, lúc này vừa hay có thể bảo vệ ta.
Hai người bọn ta chen trong đám đông, vì vậy cũng có thể nghe được người dân xung quanh trò chuyện.
"Nghe đồn bệ hạ rất coi trọng vị Bùi đại nhân này."