*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn dĩ Dương Hạo Quân cũng không có ý tìm kiếm bố mẹ ruột. Bọn họ không tìm anh, anh cũng xem như bọn họ không tôn tại. Hai bên đều là người xa lạ. Có điêu bây giờ khi nghe được câu chuyện bi thảm của mẹ anh, Dương Hạo Quân vô cùng xúc động. Thì ra bọn họ vứt bỏ anh là có nguyên nhân. Cho nên Dương Hạo Quân muốn biết một chút tin tức về họ. “Ừ, còn sống!”
Chí Đông Phương nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng sống còn không bằng chất...”
Mẹ đẻ đang sống trong trạng thái không bằng chết. Ánh mắt Dương Hạo Quân trở nên lạnh lẽo. Anh đã trả qua những thảm khốc, nhưng anh đã vượt qua. Nhưng mẹ ruột anh thì không nhất định. Có lẽ bà vẫn đang phải chịu đau khổ. Nhất là khi nghe những gì Chí Đông Phương nói, trái tim của Dương Hạo Quân đột nhiên đập loạn xạ. “Sống không bằng chết là có ý gì?”
Dương Hạo Quân hỏi. “Tất cả chúng tôi đêu nghĩ rằng bố của cậu chỉ là người bình thường, là mẹ cậu vì muốn trả thù chúng tôi, nên tùy tìm một người rôi mang thai để phản đối cuộc hôn nhân đã được sắp đặt từ trước.”
“Chúng tôi nào có biết, bố của cậu cũng là một nhân vật lớn! Đừng nói là nhà họ Chí, ngay cả nhà họ Cố danh giá nhất Hải Lâm ở trước mặt cậu ta cũng như con kiến mà thôi.
Cho đến tận bây giờ, tôi cũng chỉ biết cậu ta là con của một gia đình ở Kinh thành, họ Dương.
Những chuyện khác tôi cũng không biết.”
Chí Đông Phương sửng sốt nói. “Ồ, thì ra ngay cả ông cũng không tra ra được tin gì?”
Dương Hạo Quân vui vẻ nói. Nhà họ Chí là dòng dõi Hoàng tộc, vậy mà ngay cả tin tức của một người cũng không tra được.