*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A? Chuyện này!”
Trên dưới nhà họ Chí đều bị dọa sợ.
Lẽ nào lại muốn trách phạt tiếp? “Không phải...
chúng tôi sai rồi...”
Chí Đông Phương sắp khóc nói. Thì ra nếu anh là cháu ngoại của ông ta thì tốt biết bao. Hết lần này đến lần khác ông ta đêu không biết quý trọng anh. “Tôi bảo các người nói lý do! Mẹ tôi, Chí Oánh là con gái ông, nhưng ông cũng gọi tôi là con hoang, vậy thì chỉ có thể chứng minh bố tôi có vấn đề?”
Dương Hạo Quân hỏi. Anh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái.
Những người khác gọi anh là con hoang thì còn được. Nhưng người nhà họ Chí cũng gọi anh như vậy. Chuyện này thật sự rất kỳ quái? Dù sao mẹ ruột anh cũng là người nhà họ Chí. Chí Đông Phương nhìn mọi người rôi nói: “Chiến thần Vân Lang có thể cất bước theo tôi không?”
Chí Đông Phương chê bai ở đây quá nhiều người. “Được.”
Dương Hạo Quân đồng ý.
Anh đi theo Chí Đông Phương tới một góc vắng vẻ. “Chiến thần Vân Lang, bây giờ tới sẽ nói một chút chuyện liên quan đến mẹ của Ngài”
“Nó thật sự là người có tài hoa và năng lực nhất trong những đứa con gái của tôi.
Tôi cũng dốc hết sức đào tạo nó, chuẩn bị để nó trở thành người tiếp theo làm chủ nhà họ Chí.
Tôi vì nó sắp xếp hết mọi chuyện, thậm chí còn còn sắp xếp cả chuyện hôn ước của nó”
“Nhưng trước khi kết hôn, Nó đi Kinh thành một chuyển, trở về thì lại mang thai”
“Chuyện này giống như sấm đánh bên tai tôi, thiểu chút nữa thì tôi đã giết chết nó..
“ Nói đến đây, Chí Đông Phương lặng lẽ nhìn Dương Hạo Quân. Thấy anh không tức giận mới tiếp tục nói: “Tôi liên tục truy hỏi bố đứa bé là ai, nhưng nó nhất quyết không nói! Đánh thế nào cũng không nói.”