Sau khi trở về Thượng Hải học, Trần Việt chính thức ở chung với Mạnh Quân, cộng thêm Vân Đóa. Dư Phàm không ủng hộ, cũng không quá phản đối, con gái mình yêu xa một năm vẫn chưa chia tay thật sự là chuyện hiếm lạ. Hơn nữa, một năm nay thái độ của Mạnh Quân đối với Dư Phàm đã tốt hơn rất nhiều, hẳn là nhờ công của Trần Việt.
Có điều, bà kiên quyết phản đối kết hôn quá sớm, cho rằng phải quan sát thêm hai ba năm nữa, còn đích thân cảnh cáo Mạnh Quân, nếu để xảy ra mấy chuyện mang thai trước khi kết hôn, tuyệt đối sẽ không qua được cửa của bà.
Mạnh Quân quả thật không còn lời nào để nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi. Con còn muốn chơi thêm mấy năm nữa, tận hưởng thế giới hai người thêm mấy năm. Bảy tám năm nữa cũng sẽ không có con.”
Dư Phàm nghe cô nói vậy, lại nói: “Bảy tám năm? Nói nhảm cái gì đấy, con có biết thai phụ lớn tuổi nguy hiểm thế nào không?”
Mạnh Quân nói: “Vậy thì không cần, dù sao con cũng không để ý.”
Dư Phàm hừ giọng: “Con không để ý, đối phương cũng không để ý hả?”
Mạnh Quân buồn bực: “À, anh ấy sao cũng được. Anh ấy nói muốn có con hay không, có mấy đứa, đều tùy con quyết định. Hầy, mẹ thật kỳ lạ, mẹ không thích anh ấy, không cho phép con kết hôn với anh ấy, mà lại quan tâm chuyện con cái của con với anh ấy, mẹ thật thú vị nha.”
Kết quả Dư Phàm nói: “Đường còn dài mà, con chắc chắn con sẽ kết hôn với nó, ba của con con nhất định là nó à?”
Nếu là trước kia, Mạnh Quân sẽ tức điên, nhưng bây giờ cô cười ha ha, giả vờ không nghe thấy.
Mạnh Quân không nói với Trần Việt về cuộc nói chuyện với mẹ. Không phải cố ý giấu diếm, mà là không để trong lòng. Bất luận là Trần Việt hay Mạnh Quân đều không hề nôn nóng đối với chuyện kết hôn. Kết hôn hay không với họ cũng chỉ là một tờ giấy. Còn về chuyện con cái, càng không cần phải bàn. Tinh thần và sức lực của Trần Việt tập trung hết vào việc học, tâm tư Mạnh Quân thì dồn hết vào sự nghiệp, mà cả hai đều muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người thêm mấy năm nữa. Tóm lại là, khá hài lòng với tình trạng hiện tại.
Tuy nhiên, nếu nói rằng cuộc sống của cả hai hoàn toàn không có xung đột gì thì cũng không đúng.
Trường của Trần Việt cách nhà Mạnh Quân khá xa, nhưng anh không ở ký túc xá, dù việc học có nặng cỡ nào anh cũng nhất định sẽ về nhà.
Có khoảng thời gian Trần Việt viết luận văn, Mạnh Quân chịu trách nhiệm cho album mới của một ca sĩ. Cả hai đều vô cùng bận rộn, liên tiếp mấy ngày liền không ăn cơm với nhau. Buổi tối gặp nhau ở nhà, thường là anh đối mặt với máy tính trong phòng khách, cô đối mặt với bàn phím trong phòng làm việc. Thỉnh thoảng cô sẽ ra ngoài, nằm bò trên vai anh, ôm cổ anh từ phía sau, đọc tài liệu luận văn trên máy tính của anh, đọc không hiểu cũng nằm đó cả nửa ngày. Có đôi khi anh sẽ vào ngồi cạnh cô, gảy guitar, đánh vài phím đàn.
Vân Đóa có khi nằm sấp trong lòng Trần Việt, có khi ngồi xổm bên cạnh Mạnh Quân, có khi lăn lộn trên sofa, có khi ngủ trong ổ nhỏ.
Cửa phòng làm việc chưa từng đóng lại, hai người tuy ngồi ở hai nơi nhưng chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy được nhau. Mỗi người làm việc của mình, hòa thuận êm ấm. Bất cứ khi nào, đưa mắt nhìn đối phương, thấy dáng vẻ người đó chăm chú học tập, làm việc, trong lòng liền yên ổn.
Sau đó, Trần Việt viết xong luận văn trước, mỗi tối anh đều ngồi ở chiếc sofa nhỏ bên cạnh cô đọc sách, thỉnh thoảng chuẩn bị nước trái cây cho cô, nhắc nhở cô uống nước. Có khi Mạnh Quân chăm chú làm việc đến khi xoay người lại Trần Việt đã ngủ quên trên ghế sofa.
Trước kia, đã từng, đêm khuya xong việc về nhà, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe cộ trên cầu vượt, Mạnh Quân sẽ chợt cảm thấy trống rỗng; bây giờ cùng anh đi vào giấc ngủ, mỗi ngày đều vẽ nên một dấu chấm hoàn hảo.
Sau khi công việc bận rộn kết thúc, Mạnh Quân từ chối lời mời liên hoan ăn uống của đồng nghiệp, lập tức chạy đến trường để tạo bất ngờ cho Trần Việt. Cô muốn cùng anh đi dạo trong sân trường, ăn cơm ở căn tin, ăn cơm xong thì đi xem phim, xem phim xong thì về nhà ừm ừm ừm.
Lúc đi ngang qua một tiệm cà phê trong trường, cô chợt nhớ chuyện trước kia.
Chính là cái đêm cô đi phỏng vấn ở quán bar, cô đã khóc trên xe buýt suốt cả quãng đường về trường. Sau khi xuống xe cô mới ngừng khóc, ủ rũ đi bên cạnh anh về ký túc xá.
Lúc đi ngang qua quán cà phê đó, Trần Việt đột nhiên nói: “Cậu muốn uống trà sữa không?”
Mạnh Quân không trả lời, nhưng vì anh dừng lại, cô cũng dừng theo.
Đêm đông rất lạnh, gió bấc thổi bay những chiếc lá trên mặt đất.
Trần Việt nói: “Uống một ly đi.”
Mạnh Quân đi theo anh vào. Trong quán không có mấy người, hai người ngồi bên cửa sổ kính trong góc, mỗi người cầm một ly trà sữa ấm nóng.
Mạnh Quân uống một nửa, giống như cuối cùng cũng vùng vẫy thoát ra khỏi tâm trạng sa sút suốt cả buổi tối, ngước mắt nhìn Trần Việt ngồi đối diện bên kia chiếc bàn nhỏ, nói: “Waltz số 2.”
Trần Việt: “Hả?”
Mạnh Quân chỉ chỉ ngón tay: “Trong quán mở Waltz số 2 của Shostakovich, tớ rất thích.”
Trần Việt yên lặng lắng nghe một lúc, nói: “Một bản nhạc kì diệu.”
Mạnh Quân hỏi: “Nói vậy là sao?”
Trần Việt nói: “Cảm giác đặt ở bất cứ nơi nào, dịp nào cũng đều rất thích hợp.”
“Ví dụ như?”
“Khi thành công, lúc thất bại, trong sảnh tiệc cao cấp, nơi phố chợ ồn ào, đều thích hợp.”
Mạnh Quân nhìn anh một lúc, bỗng mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên của cô trong đêm đông này, đôi mắt lấp lánh, nói: “Cậu còn rất biết thưởng thức âm nhạc.”
Trần Việt thoáng sững sờ, không biết là xấu hổ hay ngượng ngùng, ánh mắt cụp xuống tránh né, thấp giọng nói: “Không có…”
Nhưng Mạnh Quân không phải trêu chọc hay chế giễu anh: “Tớ nói thật mà.”
Sau này, cô nghe thấy ‘Waltz số 2’ trong phiên chợ nơi vùng núi hẻo lánh. Bản nhạc mà cô rất thích, được anh chơi với một chiếc kèn harmonica.
Anh còn cất giấu bao nhiêu bí mật về việc thích cô nữa đây. Mạnh Quân đăm chiêu nghĩ, đi vào thư viện. Cô có thời khóa biểu của anh, lúc này anh không có tiết học, theo thói quen nhất định sẽ ở thư viện.
Mạnh Quân rất nhanh đã tìm được anh, anh ngồi gần cửa sổ sát đất, đang chăm chú đọc sách, cây bút trong tay viết viết vẽ vẽ. Mạnh Quân lại cảm thấy có đôi chút tiếc nuối, cô muốn bù đắp cho quãng thời gian đại học đã bỏ lỡ biết nhường nào. Đang mải nghĩ ngợi, bỗng có một cô gái nhẹ nhàng chạy lướt qua cô. Sắp đến giờ cơm chiều, trong thư viện còn rất nhiều chỗ trống, nhưng cô gái này lại ngồi xuống bên cạnh Trần Việt, đưa cho anh một ly chanh tắc.
Trần Việt tựa hồ thoáng sửng sốt, xua tay. Nhưng cô gái đó trực tiếp cắm ống hút vào ly, đưa tới trước mặt anh. Anh không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách, cũng không đụng đến ly chanh tắc kia.
Cô gái lập tức mở một quyển sách ra, đẩy về phía anh, tay chỉ vào nội dung trên sách hỏi anh. Trần Việt quay sang nhìn vào sách của cô ấy, anh không trả lời chỉ lật vở ra, viết mấy chữ lên giấy, xé ra đưa cho cô ấy. Cô gái kia nhận lấy tờ giấy, mỉm cười ngồi lại chỗ của mình.
Lúc này Trần Việt vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Mạnh Quân, thoáng sửng sốt, cười với cô.
Vì nụ cười của anh, sự khó chịu trong lòng Mạnh Quân bỗng chốc bay biến. Cô chạy đến bên cạnh anh, anh hơi nhích người qua một bên, Mạnh Quân ngồi nửa bên còn lại, cùng anh chen chúc một chỗ.
Anh trầm giọng cười hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Mạnh Quân nói: “Cho anh niềm vui bất ngờ, đúng lúc đi ngang qua, ăn cơm ké.”
Trần Việt nhìn đồng hồ, quả thật đã đến giờ cơm, anh dọn sách nói: “Đi thôi.”
Lúc rời đi, Trần Việt không nhớ gì đến ly chanh tắc kia, cũng không giải thích gì về cô gái đó, vì anh hoàn toàn không để trong lòng. Lúc ăn cơm, biết được Mạnh Quân sẽ có một kỳ nghỉ trùng với thời gian nghỉ hè của anh, anh nghĩ cả hai nên đi nghỉ ngắn ngày ở đâu đó thì tốt hơn. Cam Túc, Thanh Hải, hay cô vẫn muốn đến Vân Nam.
Nhưng Mạnh Quân có chút không thoải mái, cô không phải là kiểu người hay đề phòng. Nhưng cô gái kia rõ ràng là bạn học tiến sĩ với Trần Việt, vừa rồi lúc ngồi xuống Mạnh Quân có liếc nhìn sách của cô ấy, đã xác nhận.
Trần Việt hầu như không đăng gì trên mạng, cũng không cài đặt giới hạn thời gian hiển thị. Bức ảnh mười ngón tay cô và anh đan vào nhau hơn một năm trước vẫn còn trong vòng bạn bè, bạn cùng lớp không thể không biết anh đã có bạn gái. Huống chi Mạnh Quân đã gặp hết mấy bạn học nam hiện tại của Trần Việt.
Nhưng chuyện này thoạt nhìn cũng không có gì, nói ra cũng quá hẹp hòi, còn phá hỏng bầu không khí, cần gì phải vậy. Vậy là Mạnh Quân nói: “Tối nay tụi mình đi xem phim được không anh? Có bộ ‘em của thời niên thiếu’ mới ra rạp, nghe nói hay lắm, mấy bạn em đều đã xem hết rồi.”
Trần Việt cười nói: “Được.” Vừa dứt lời, Wechat báo có tin nhắn, giáo sư tạm thời bay đến Bắc Kinh họp, bảo anh tối đến phòng thí nghiệm ghi chép số liệu.”
Trần Việt nhìn Mạnh Quân, Mạnh Quân vội nói: “Không sao.” Cô khoát khoát tay, nói: “Hôm nay đồng nghiệp liên hoan, em đến chơi với họ cũng được.”
Trần Việt có chút áy náy, nói: “Cuối tuần xem phim bù có được không?”
Mạnh Quân cười: “Dạ.”
Ngoài mặt cười, trong lòng dẩu môi.
Mạnh Quân đi đến quán bar chỗ đồng nghiệp đang tụ tập, đặt điện thoại ở chế độ im lặng, nhét xuống đáy túi xách, quyết định chơi một bữa thật vui, không nhìn tới điện thoại. Cô thật sự không nhìn điện thoại, nhưng cũng không có hứng thú với thứ gì, nhạc không nghe vô, cũng lười nhảy nhót, ngồi một mình trong góc uống rượu giải sầu. Nhưng cô biết chừng mực, không uống nhiều.
Có đồng nghiệp nam thấy cô ngồi một mình, tới trêu chọc: “Sao uống cả nửa ngày mà vẫn ly này vậy, Mạnh Quân, cô thế này là không được đâu, nào, uống hết ly này, tôi lại mời cô một ly.”
Mạnh Quân nói: “Tôi tưởng tối nay liên hoan công ty thanh toán chứ.”
Đồng nghiệp nam cười: “Tôi thay mặt công ty mời cô, được không? Nào, cạn.”
Mạnh Quân thầm nghĩ, nếu không phải tại tên ngốc Trần Việt, thì đâu đến nỗi cô phải tới đây chịu đựng thứ dở hơi này. Nhưng cô không nặng lời với anh ta, cụng ly, nhấp một ngụm rất nhỏ.
Đồng nghiệp nam được voi đòi tiên: “Hầy, tôi uống cạn, sao cô chỉ uống một ngụm nhỏ như vậy? Không được không được, nhất định phải cạn.” Vừa nói vừa nắm lấy cổ tay cô muốn nhét rượu.
Tay Mạnh Quân ‘vô tình’ nghiêng một cái, ly cocktail đỏ tươi đổ lên áo sơ mi của đồng nghiệp nam đó. Trước ngực anh ta đỏ như máu, còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Quân đã nóng nảy trước: “Trời ơi, sao anh lại đụng tay tôi? Váy của tôi bẩn hết rồi.” Cô chỉ vào mấy giọt rượu nhỏ văng trên váy, bực bội: “Váy của tôi rất đắt.” Nói xong xách túi đi vào nhà vệ sinh.
Mạnh Quân rửa mặt, không biết đã mấy giờ, cuối cùng cũng không nhịn được, sờ vào màn hình điện thoại, 0 giờ 15 phút, bảy tin nhắn WeChat và mười ba cuộc gọi nhỡ.
Cô sửng sốt, không ngờ đã trễ thế này, trong lòng cũng hỗn loạn, lật đật trượt màn hình điện thoại lên, Trần Việt lại gọi đến. Cô bắt máy, đầu lưỡi cũng xoắn lại: “A lô?”
Trần Việt hỏi: “Em ở đâu?”
Mạnh Quân báo vị trí, nói: “Em sẽ về nhà liền.”
“Anh đang ở gần đó.” Bên kia cũng rất ồn ào, giống như cũng ở quán bar, “Em đừng đi lung tung, anh sẽ lập tức tới ngay.”
Mạnh Quân gật đầu: “Dạ. Không đi lung tung.”
Đồ ngốc đến từng quán bar tìm cô.
Mạnh Quân đi ra khỏi nhà vệ sinh, bị tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ quầy bar làm cho choáng váng, cô ngồi lại vị trí cũ, dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi một lúc. Khoảng năm phút sau, Trần Việt đến.
Anh đến trước mặt cô nhìn một cái, xoay người đi.
Mạnh Quân: “???”
Kết quả, anh đi đến quầy bar mua nước, vặn nắp chai, kề bên miệng cô. Cô uống hết non nửa chai. Trần Việt đỡ cô dậy. Mạnh Quân rất nghe lời, ngoan ngoãn để anh ôm đi. Vừa ra khỏi ghế dài, đồng nghiệp nam lúc nãy mặc áo khoác đi tới, ngang ngược đẩy Trần Việt: “Anh làm gì vậy, muốn nhặt xác à?”
Sắc mặt Trần Việt không tốt lắm, chặn tay anh ta lại, nói: “Tránh ra.”
Người kia không tránh: “Thật buồn cười, vào quán bar vớt một cô gái xinh đẹp rồi bỏ đi, anh là ai hả ——” anh ta vừa định sấn tới, Mạnh Quân đã đẩy anh ta ra: “Bạn trai tôi. Sao hả?”
Đồng nghiệp nam sững sờ, nhìn chằm chằm Trần Việt một lúc, rồi nhìn Mạnh Quân, cười: “Hây dà, tôi hiểu lầm, tôi quan tâm cô mà.”
Mạnh Quân nói: “Ai cần anh quan tâm, anh là ai chứ? Bệnh thần kinh.”
Đồng nghiệp nam thấy Mạnh Quân ‘không cảm kích’ thì trở mặt, có lẽ định nói gì đó quá đáng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Trần Việt, nuốt trở lại.
Lên xe taxi, Mạnh Quân dựa vào lòng Trần Việt thở nặng nề. Suốt cả đường đi Trần Việt không nói gì, Mạnh Quân đoán anh đang giận, cô biết mình đuối lý, vì vậy âm thầm quyết định lát nữa mình sẽ giận trước, nắm chặt quyền chủ động.
Trần Việt bế cô lên lầu, đặt cô xuống giường, lúc cởi giày cho cô, Mạnh Quân đánh đòn phủ đầu: “Sao anh không nói chuyện với em? Anh đang giận sao?”
Trần Việt ngẩng đầu, hơi bất ngờ: “Anh tưởng em uống nhiều, lên xe ngủ. Không muốn làm ồn em.”
“…” Mạnh Quân tịt ngòi, nói: “Em không uống nhiều.”
Mặc dù hơi choáng, nhưng không đến mức say.
Trần Việt suy nghĩ một chút, hỏi: “Bởi vị bạn học nữ kia?”
Mạnh Quân trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, ngã uỵch người xuống, lăn một vòng.
Cô vùi mặt vào trong chăn, vểnh mông về phía anh, lẩm bẩm: “Em làm sao chứ? Em không vui, nhưng không muốn nổi giận với anh, nên em hờn dỗi, không được sao? Anh thấy chưa, em đã sửa đổi rồi, tính cách em bây giờ thật sự là tốt không chịu nổi rồi đó. Anh xem, em không nổi đóa với anh. Em chỉ đi uống rượu, mới uống nửa ly, sao chứ, uống rượu cũng không được sao? Em không uống rượu, không lẽ uống chanh tắc? Lại không có bạn học nữ nào mua chanh tắc cho em.”
Vừa nói vừa giận dỗi uốn éo mông, chân cũng đạp vào chăn.
Không có phản hồi.
Mạnh Quân quay đầu lại nhìn. Khóe môi Trần Việt cong nụ cười.
Cô đạp chân: “Anh cười gì chứ?”
Nụ cười nở rộ trên môi Trần Việt, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Mạnh Quân nắm lấy tay anh: “Hỏi anh đó, anh cười gì vậy?”
Trần Việt cười: “Anh đang nghĩ, sao em lại đáng yêu đến vậy.”
Mạnh Quân: “…”
Oạp ~ ~ ~
Ngọn lửa hờn dỗi nho nhỏ tắt phụt.
Cô cảm thấy mình không thể ‘làm căng’ được nữa, nhưng nhất định phải giữ vững phong độ, xoay người đối diện với anh: “Anh không được đổi chủ đề.”
Trần Việt gật đầu: “Được, em nói đi.”
Đầu óc Mạnh Quân xoay chuyển vài vòng, quay lại chủ đề lúc nãy, nói: “Anh lung lay. Trần Việt, sau khi về Thượng Hải, anh lung lay.”
Trần Việt hỏi: “Anh lung lay thế nào?”
Mạnh Quân nói: “Anh thủy tính dương ‘liễu’, không giữ đạo ‘chồng’.
(*) Câu đúng là ‘Thủy tính dương hoa’: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.
Trần Việt nói: “Lâm Dịch Dương muốn quay lại với em nhiều lần như vậy, em có động lòng bao giờ chưa? Ở trong lòng anh, cô gái đó, đến Lâm Dịch Dương còn không phải.”
Oạp oạp ~ ~ ~
Xong đời, tro tàn tắt lụi, khói bốc lên vù vù.
Trái tim Mạnh Quân nhất thời êm ả phẳng lặng như được bàn ủi ủi qua. Kỳ thật, làm sao mà cô không biết chứ. Cô không hề mảy may lo lắng, chỉ là muốn được anh dỗ dành.
Cô mượn chút hơi men chếnh choáng, được nước lấn tới: “Hừ, em không biết. Anh không còn là bạn học Trần Tiểu Việt đơn thuần ở thị trấn Thanh Lâm kia nữa.”
Trần Việt nói: “Vậy em đưa anh về đi.” Anh nằm nghiêng trước mặt cô, nói: “Sắp nghỉ hè rồi, em dẫn anh về đi.”
Oạp oạp oạp ~ ~ ~
Mạnh Quân ôm eo anh, rúc vào lòng anh: “Sao anh không hôn em? Nói đạo lý với em lâu như vậy, cũng không hôn em. Kỳ thật em không lo lắng một chút nào hết, em chỉ là, gần đây hôn anh ít quá, không vui.” Cô hừ hừ, “Được rồi, nói xong rồi, anh có thể hôn em.”
Trần Việt cười, hôn môi cô.
Cô ôm cổ anh, cảm nhận sự nóng bỏng của anh, cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Anh nhẹ nhàng nói: “Sau này ở bên ngoài, cố nhịn một chút, đừng xung đột với người khác, nhất là đàn ông.”
Mạnh Quân nhớ tới hôm nay mình đã chọc giận nam đồng nghiệp kia, so với trước đây cô đã kiềm chế hơn rất nhiều. Cô nhỏ giọng: “Anh ghét em cãi nhau với người khác lắm đúng không.”
“Không phải ý đó.”
“Chứ ý gì?”
“Anh biết, gặp phải loại người đáng ghét đó, em không nhịn được muốn nói thẳng. Nhưng mà, lúc có anh ở đây, sao cũng được; nhưng khi không có anh ở bên cạnh thì không được.”
Mạnh Quân cười híp mắt: “Dạ, biết rồi. Sau này có anh hay không em cũng sẽ không mắng người khác nữa, được chưa? Không thèm tranh luận với đồ ngốc, hì hì.”