“Đúng vậy, bây giờ mấy cô gái như vậy nhiều lắm, cứ cảm thấy mình đẹp như thiên tiên, cái gì cũng muốn thứ tốt nhất, ngặt nổi lại không có gia thế xứng tầm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Người lên tiếng là người đi theo Trần Phỉ Phỉ tới đây, anh ta là fan đua xe của Trần Phỉ Phỉ, là người thưởng nhiều nhất trong mấy buổi phát sóng trực tiếp của cô ta, một thanh niên trẻ trâu chính hiệu. Thực không khéo, người đàn ông này chính là Lý Vệ Lâm.
“Vừa xài tiền của đàn ông, vừa liều mạng bò lên trên, chờ tìm được người có điều kiện càng tốt thì quay đầu một chân đá tên ngốc trước đó đi, còn nói cái gì mà luôn chỉ xem người ta như bạn bè.”
Người anh em tốt bên cạnh Lý Vệ Lâm từng bị người ta coi là lốp xe dự phòng, cho nên đặc biệt hận dạng phụ nữ như vậy: “Loại phụ nữ đó coi đàn ông là đứa ngốc hết sao?”
Mặt Lam Tiếu lúc xanh lúc trắng, Trần Phỉ Phỉ thì rất muốn may miệng Lý Vệ Lâm lại, rốt cuộc anh ta đứng về phe nào?
“Các người đang làm gì?” Đúng lúc này, giọng của Cố Nam Thành đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.
Tiếp theo giọng nói tràn ngập trêu chọc của Lệ Hàn Tư cũng vang lên: “Cố nhị thiếu gia, lén lén lút lút đứng ở cửa làm gì vậy? Không phải nghe lén đó chứ, làm vậy không phù hợp với thân phận của anh, muốn tìm hiểu tin tức thì tìm phục vụ là được rồi, cần gì phiền phức tự mình ra trận như vậy?”
Cố nhị thiếu gia?
Cố Bắc Thành?
Anh ta nghe lén ở bên ngoài?
Mọi người đang nghi hoặc khó hiểu thì giọng nói không nhanh không chậm của Cố Bắc Thành cũng truyền vào: “Thì cũng như Lệ thiếu đã nói, tôi muốn tìm hiểu cái gì thì bảo phục vụ đi xem không phải được rồi? Tôi chỉ đến sớm hơn các người vài bước, nghe thấy người bên trong đang khắc khẩu, cảm thấy chói tai nên chưa tiến vào thôi.”
Thì ra là thế!
Bọn họ cảm thấy Cố Bắc Thành hoàn toàn không cần tránh ở bên ngoài nghe lén, anh ta muốn nghe cái gì thì có thể nghênh ngang đi vào với thân phận Cố nhị công tử, cần gì trốn trốn tránh tránh?
Nghe thấy giọng nói của Cố Nam Thành và Lệ Hàn Tư, Trần Do Mỹ và Lam Tiếu như được tiêm máu gà, lập tức sống lại.
Lam Tiếu đột nhiên rất tự tin, phẫn nộ nhìn về phía Lăng Kha: “Lệ thiếu tới, thật muốn đẩ anh ấy nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của cô.”
Bạch Sương luôn không dám hé răng, lúc này gió chiều nào theo chiều ấy mà trào phúng Lăng Kha: “Cố tổng cũng tới, xem ra người nào đó sắp gặp nạn rồi.”
Trần Do Mỹ khóc càng tủi thân, cả khuôn mặt như hoa lê dính hạt mưa, nhu nhược đáng thương, giống như Lăng Kha đã làm gì cô ta vậy.
Lúc này cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, bóng dáng Lăng Phi xuất hiện trước mắt mọi người.
Trần Uy thổi tiếng huýt sáo, vui sướng khi người gặp họa mà nói với Tống Minh Triết ngồi bên cạnh: “Có trò hay xem rồi.”
Tống Minh Triết có chút lo lắng: “Phe chúng ta có vẻ hơi yếu hơn, nếu Cố Nam Thành so đo với Lăng Kha thì anh và tôi đều không bảo vệ được cô ấy.”
Trần Uy bình thản ung dung: “Sợ cái gì, lát nữa chị Nam Tầm cũng tới, anh thấy có lần nào họ cãi nhau mà Cố Nam Thành thắng chưa?”
Tống Minh Triết thở dài một tiếng: “Hiện tại không phải họ ly hôn rồi sao, hai người gặp mặt cũng xấu hổ, đêm nay chúng ta đau đầu rồi đây.”
Lúc này Cố Bắc Thành, Cố Nam Thành và Lệ Hàn Tư cũng lần lượt đi vào.
Lệ Hàn Tư liếc nhìn Lăng Kha một cái rồi đi về hướng Triệu Giai Ca.
Nhìn dáng vẻ này, Trần Uy trở nên rất nghiêm túc, lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu đến đâu rồi, Cố Nam Thành và Lệ Hàn Tư đều tới, tớ cảm thấy cậu nên kêu thêm vài người lại đây, nếu không đêm nay chúng ta không chống chọi nổi đâu, tốt nhất bảo chị Nam Tầm đừng tới, bởi vì Trần Do Mỹ cũng ở chỗ này.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang tìm chỗ đậu xe, nghe thấy có tiếng tin nhắn, cô nói với Đường Nguyên Minh ngồi ở vị trí ghế phụ kế bên: “Chắc là tụi Lăng Kha nhắn tin, mật mã là ******, anh mở ra nhìn xem.”
Đây là ngày Mộ Tư hủy hôn!
Đường Nguyên Minh im lìm cầm lấy di động, nhìn tin nhắn Trần Uy gửi đến thì lập tức đáp lại mấy chữ: “Hoàn Hoàn đang lái xe, anh là Đường Nguyên Minh.”
Rất nhanh, Trần Uy liền nhắn lại: “A lão đại... Vậy không có việc gì rồi, có lão đại ở đây thì sao lại chống chịu không nổi chứ?”
Đường Nguyên Minh bật cười: “Trần Uy này vẫn nghịch ngợm như hồi còn nhỏ.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Cậu ta nịnh nọt hay lắm, rất được Trần lão gia tử yêu thích, lão gia tử còn chuẩn bị cho cậu ta kế thừa vị trí của mình.”
Đường Nguyên Minh gật đầu: “Trần Uy không còn nhỏ nữa, nên thả ra rèn luyện, nhưng cho dù thằng nhóc này nhận chức thì cũng là gian thương.”
“Thách cậu ta cũng không dám hố chúng ta.” Thịnh Hoàn Hoàn cười mắng một câu, sau đó mới hỏi: “Cậu ta nói cái gì?”
Đường Nguyên Minh buông điện thoại: “Nói Cố Nam Thành và người phụ nữ kia cũng có mặt, có nên thông báo với Nam Tầm hay không.”
“Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ?” Thịnh Hoàn Hoàn chạy xe vào chỗ đậu, cầm điện thoại đẩy cửa xe ra: “Em gọi cho chị Nam Tầm, trong tình huống này chị ấy đến cũng xấu hổ, nếu Hoan Hoan cũng tới thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa nhỏ.”
“Tích...”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tìm được số của Nam Tầm thì ánh đèn xe đã rọi đến từ phía trước, lát sau gương mặt Nam Tầm xuất hiện trước cửa sổ xe: “Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn cất điện thoại đi: “Chị Nam Tầm...”
Nam Tầm liếc nhìn Đường Nguyên Minh một cái, sau đó cười nói: “Chị đậu xe trước.”
Nam Tầm đậu xe bên cạnh bọn họ, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Diệp Sâm ôm Cố Hoan bước xuống từ trên xe.
Diệp Sâm gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, như một người ba bỉm sữa phong độ tuấn mỹ phi phàm.
Đúng vậy, ba bỉm.
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Diệp Sâm rất có tiềm chất làm ba bỉm sữa, tuy rằng nhìn anh ta giống một thương nhân khôn khéo thành công hơn.
Vì thế Nam Tầm vừa xuống xe thì Thịnh Hoàn Hoàn đã kéo cô ấy qua một bên thẩm vấn: “Thành thật khai báo, chị và Diệp Sâm hẹn hò từ hồi nào?”
Nam Tầm bày ra vẻ mặt đau đầu không thôi, trông như muốn đâm tường: “Đừng nói nữa, da mặt người đàn ông này còn dày hơn tường thành, chị thật muốn bóp chết anh ta, năm đó rốt cuộc chị trêu chọc anh ta cái gì, chỉ sửa lại được không?”
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Sâm mang dáng vẻ cấm dục vững vàng lại không mất quý khí, cô nghi hoặc hỏi Nam Tầm: “Anh ta làm gì chị?”
Diện mạo và khí chất của Diệp Sâm như bá đạo tổng tài đi ra từ tiểu thuyết, nhìn thế nào cũng không giống người mặt dày mày dạn!
Nam Tầm bật hình thức kể khổ: “Ngày nào anh ta cũng giành Hoan Hoan với chị, chị đi toilet hoặc tắm một cái ra tới thì Hoan Hoan đã bị anh ta ôm đi, làm hiện tại chị đi tắm hay WC đều phải dẫn Hoan Hoan theo, chị sắp bị tên này ép cho điên rồi.”
“A?”
Vậy cũng được?
Nam Tầm tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tối hôm qua còn ôm Hoan Hoan đi, bảo chị dọn vào nhà anh ta ở.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Vậy chị có đi không?”
Chị Nam Tầm đi qua chính là chui đầu vô lưới!
“Em cảm thấy chị sẽ rơi vào bẫy của tên điên này sao?” Nam Tầm căm hận nói: “Bảy năm trước chị chướng mắt anh ta, bảy năm sau chị vẫn chướng mắt, anh ta là tên điên, bệnh tâm thần, cách suy nghĩ hoàn toàn khác với chúng ta.”