Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 297: Gã và Nam Tầm đã ly hôn



Lăng Kha có thể tưởng tượng ra phản ứng lát nữa của Lệ Hàn Tư khi nhìn thấy cô, tình cảnh kia nhất định sẽ rất xấu hổ!

“Lăng Kha, cô gửi tin nhắn cho ai vậy, chẳng lẽ Lệ thiếu không nói với cô là đêm nay anh ấy sẽ tới sao?” Là giọng của Lam Tiếu.

Lăng Kha vốn không muốn phản ứng Lam Tiếu, chờ bọn Thịnh Hoàn Hoàn tới lại trừng trị cô ta cũng không muộn, nhưng lúc này điện thoại lại reo lên, Cố Bắc Thành gửi tin nhắn cho cô nói mình và Lăng Phi đã tới cửa, Thịnh Hoàn Hoàn cũng sắp tới rồi.

Lăng Kha bình tĩnh buông điện thoại xuống, nhìn gương mặt huênh hoang đắc ý của Lam Tiếu mà nhếch khoé miệng lên: “Sao không thấy Lăng Phi đâu, nghe nói thời gian trước cô sinh non, Lăng Phi không rời một tấc dốc lòng chăm sóc cô mà.”

Đêm nay cô nhất định sẽ làm bọn Lam Tiếu hối hận vì đã đến đây.

Sắc mặt Lam Tiếu lập tức biến đổi: “Lăng Kha, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, Lăng Phi đang theo đuổi tôi, nhưng tôi còn chưa chịu, quan hệ của chúng tôi còn chưa đến mức đó, cô nói những lời này rốt cuộc là có dụng ý gì?”

Trong phòng có không ít người, đều là con ông cháu cha trong giới, đủ các loại công tử tiểu thư, hiện tại Lam Tiếu còn chưa xác định rốt cuộc mình có thể gả vào Lăng gia hay không, vì mặt mũi, đương nhiên cô ta phải cực lực phủ nhận.

Vì chuyện xảy ra vào hôm sinh non nên cha mẹ Lăng Phi đặc biệt không thích cô, mấy lần gặp mặt sau đó đều không vui vẻ gì, Lăng Phi lại không có bản lĩnh, cô sợ gả vào Lăng gia rồi không sống yên được, Lăng Phi căn bản không bảo vệ được cô.

Lúc này nếu bị Lăng Kha làm bẩn thanh danh, truyền tin cô ta từng hư thai con của Lăng Phi thì về sau ai còn dám cưới cô?

“Chẳng lẽ không phải sao?” Lăng Kha liếc nhìn cánh cửa khép hờ một cái, ra vẻ kinh ngạc: “Cô và Lăng Phi còn chưa ở bên nhau? Vậy sao tôi nghe nói các người đã gặp người lớn rồi?”

Mọi người đều nhìn về phía Lam Tiếu, đặc biệt là những công tử kia, trong mắt đều mang theo châm chọc và khinh miệt.

Lam Tiếu tức đến mặt xanh mét: “Lăng Kha, cô đừng nói bậy, lời này là ai nói, cô nói tên ra đi, nếu cô không nói được thì tôi kiện cô phỉ báng.”

Lăng Kha bắt đầu pha trò: “Nếu cô không ở bên Lăng Phi thì không cần để ý những lời đồn đó, cũng không biết người nào thiếu đạo đức nói bậy như vậy, khó chịu vì loại người này không đáng.”

Lam Tiếu nghe Lăng Kha nói như thế thì càng không chịu buông tha: “Cô nói cho rõ ràng, rốt cuộc là ai truyền ra, nếu cứ để chuyện này kéo dài thì chẳng phải tôi mất hết danh dự sao?”



Lăng Kha nhướng mày: “Cô thật sự muốn tôi nói?”

Lam Tiếu không chút do dự: “Cô nói.”

“Là mẹ của Lăng Phi nói.” Lăng Kha nhún vai, nhìn mấy người bạn của mình: “Mọi người đều biết nhà tôi và Lăng gia đã quen biết nhiều đời, còn là họ hàng xa, Lăng tam phu nhân là chị em tốt với mẹ tôi, ngày đó tôi nghe họ nói chuyện phiếm về việc này.”

“Cô nói dối, sao bác gái lại nói chuyện này trước mặt cô chứ.”

Lam Tiếu cứ nghĩ Lăng Kha sẽ nói là Thịnh Hoàn Hoàn, không ngờ cô ấy lại bảo là mẹ của Lăng Phi, vậy bảo cô ta đi đối chất thế nào?

“Bác gái? Xem ra Lam tiểu thư và Lăng Tam phu nhân rất thân nhỉ!” Lăng Kha trêu chọc, cũng mặc kệ sắc mặt Lam Tiếu khó coi đến mức nào: “Tôi còn nghe nói ngày ba của Lăng Tiêu ra tù, cô lỡ tay đẩy Thịnh Hoàn Hoàn vào chậu than, may mà có người kéo Thịnh Hoàn Hoàn lại, trong lúc hoảng loạn cô té ngã một cái nên sinh non.”

“Cô nói bậy, tình hình lúc đó căn bản không phải như vậy.”

Khi thốt ra lời này, ánh mắt mọi người nhìn Lam Tiếu trở nên càng khinh thường.

Lăng Phi ngoài cửa nghe ra Lăng Kha đang gài bẫy Lam Tiếu, muốn vọt vào bảo vệ thì lại bị Cố Bắc Thành ngăn lại: “Vì sao cô ta phủ nhận quan hệ của hai người, chẳng lẽ chỉ vì thanh danh, cậu không muốn biết cân nặng của mình trong lòng cô gái này sao? Cậu không muốn biết rốt cuộc cô ta coi cậu là gì à?”

Lăng Phi nghe xong thì dần dần bình tĩnh lại.

Thấy Lam Tiếu sắp rơi vào hố, Lăng Kha từng bước ép sát: “Cho nên ngày Lăng Hoa Thanh ra tù, cô cũng ở Lăng gia đúng không? Nếu cô nói mình và Lăng Phi còn chưa phải bạn trai bạn gái thì vì sao cậu ta lại dẫn cô đến nơi quan trọng như thế?”

Lam Tiếu cũng nhận ra mình nói sai, thấy Lăng Kha từng bước ép sát, sắc mặt cô ta trắng bệch đi: “Ngày đó Lăng Phi mời tôi ăn cơm, tôi căn bản không biết anh ta sẽ dẫn tôi về Lăng gia. Hơn nữa ngày đó không như cô nói, tôi không có đẩy Thịnh Hoàn Hoàn, là cô ta tự đứng không vững, tôi càng không sinh non, Lăng Kha, nếu cô cố ý hủy thanh danh của tôi nữa thì đừng trách tôi trở mặt.”

“Tôi cố ý hủy thanh danh của cô? Lời này là mẹ của Lăng Phi chính miệng nói ra.” Lăng Kha lạnh giọng nói: “Cô dám thề với trời là những lời vừa rồi mình nói là thật không, nếu có nửa câu nói dối thì nhất định bị thiên lôi đánh xuống? Nếu cô dám thề thì tôi lập tức xin lỗi.”

Lúc này Triệu Giai Ca luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng: “Lăng Kha, cô đừng khinh người quá đáng.”



Trần Do Mỹ cũng nói: “Cô bịa đặt thêu dệt, huỷ hoại danh dự của Lam Tiếu rồi còn ép cô ấy thề, trên đời này đâu ra đạo lý đó?”

Lăng Kha lập tức lạnh nhạt nói: “Trần Do Mỹ, cô tự lo cho bản thân đi, việc này còn chưa tới phiên con tiểu tam như cô xen mồm.”

Trần Do Mỹ lập tức thẹn quá thành giận: “Khi tôi và anh Nam Thành ở bên nhau thì đã ly hôn với Nam Tầm.”

“Lời này ai tin?” Lăng Kha cười lạnh, lập tức nhìn mọi người trong phòng: “Mọi người tin không?”

Những tiểu thư công tử kia rất kiêu ngạo, họ cũng không sợ đắc tội Trần Do Mỹ, cả đám đều lắc đầu.

Lăng Kha không chút che giấu khinh thường trong lòng đối với Trần Do Mỹ: “Thấy không, không ai tin, mọi người đều là người trong giới này, mấy lời đó của cô vờ đáng thương trên mạng còn được, cô diễn thánh khiết đáng thương trước mặt chúng tôi làm gì?”

Trần Do Mỹ luôn bày ra dáng vẻ nhu nhược, bị người ta sỉ nhục đến mức này thì sao có thể không khóc: “Lăng Kha, cô khinh người quá đáng.”

Lam Tiếu cũng đỏ mắt: “Lăng Kha, tôi và cô không oán không thù, vì sao cô lại bôi nhọ tôi như vậy?”

“Bôi nhọ cô?” Lăng Kha cười lạnh: “Được rồi, vậy cô đứng trước mặt mọi người nói xem rốt cuộc cô có ý với Lăng Phi không? Tính theo vai vế thì tôi cũng coi như chị họ của Lăng Phi, có tư cách thay em họ hỏi một câu đúng không?”

Triệu Giai Ca cả giận nói: “Đây là việc riêng của người ta, dựa vào cái gì phải giải thích với cô, đừng nói cô không phải chị ruột của Lăng Phi, cho dù phải cũng không có tư cách hỏi đến.”

Bạch Sương phụ họa: “Đúng vậy, Lăng Phi người ta chưa chắc đã nhận người chị họ này, cô chỏ mũi vào nhiều quá.”

Lăng Kha không cho là đúng: “Tôi nhất định phải xen vào chuyện hôm nay đấy, Lăng Phi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu ta yêu đương, Lăng nhị phu nhân cố ý dặn dò tôi, bảo tôi xem kỹ giúp, đừng để cậu ta làm lốp xe dự phòng cho người khác mà không tự biết.”

Trần Uy phụ họa: “Lăng Kha nói có lý, trên đời này dạng người bưng trong chén, nhìn trong nồi nhiều lắm, tôi có quen mấy người phụ nữ, ỷ mình có chút nhan sắc mà có đến tận mấy lốp xe dự phòng, họ cứ cảm thấy mình sẽ tìm được người càng tốt, rồi lại níu kéo người theo đuổi không bỏ, một bên nhận quà của người khác, một bên lại cảm thấy anh ta không xứng với mình.”

“Các người đang làm gì?” Giọng Cố Nam Thành đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.