Lục Kiến Thành kéo vòng cổ cô, sau đó đem mũ đội lên cho cô.
Áo lông vũ rất dài, dài tới mắt cá chân, ngay lập tức quấn kín toàn thân cô.
Lại quàng cho cô chiếc khăn quàng cổ, sau đó Lục Kiến Thành dắt tay cô đi.
“Anh làm gì vậy?” Nam Khuê hỏi.
Advertisement
"Đi tìm bông tai, không phải em nói muốn đi tìm về sao?"
"Chỉ tìm một đôi bông tai thôi mà, anh làm gì mà trịnh trọng vậy?"
“Anh thích.” Anh nhướng mày.
Hai người đến mảnh đất đối diện cửa sổ.
Nhưng vừa đến gần, Nam Khuê đã cau mày, mảnh dất trước mặt toàn là cỏ, một đôi bông tai nho nhỏ rơi xuống cũng không đến mức như kim mò đáy bể nhưng chắc chắn không dễ tìm.
Muốn tìm thấy thật sự rất khó.
Bật đèn pin lên, Nam Khuê bắt đầu gạt từng khóm cỏ ra và nghiêm túc tìm kiếm.
Cúi xuống nhìn một hồi lâu, khi đứng dậy, cô phát hiện Lục Kiến Thành vẫn đứng thẳng ở đó, căn bản không hề đi tìm.
"Anh cũng tìm cùng đi, chúng ta tìm cùng nhau, thêm người thêm sức." Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành lại trực tiếp từ chối: "Nếu em đã không muốn nhận, thì cho dù có tìm được thì đối với anh cũng không có ý nghĩa gì, anh vẫn sẽ ném đi thôi."
Nam Khuê: "..."
Cô cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc tìm kiếm.
Nhưng mười phút, hai mươi phút, một giờ sau, Nam Khuê dường như đã tìm quanh bãi cỏ hết mấy lần nhưng vẫn không thấy.
Làm gì có ai tặng đồ lại bắt cô phải nhận đến mức như vậy chứ?
Nào có người nào nửa đêm gió rét còn phải ra tìm bông tai.
Có thể là do nhiệt độ quá thấp, mặc dù đã đội mũ nhưng gió lạnh thổi vào khiến tai của cô lúc này lạnh buốt, đau nhức.
Hơn nữa không tìm bông tai, Nam Khuê thấy có chút thất vọng.
Cô không nhịn nổi nữa, siết chặt nắm tay, lập tức đấm lên người Lục Kiến Thành: "Đều tại anh, buổi tối người ta được ngủ trong chăn, vừa ấm áp vừa thoải mái, tôi thì ở đây tìm bông tai."
"Lục Kiến Thành, anh có biết là anh ác độc lắm không? Làm gì có ai tặng quà như anh?"
Phát tiết xong, Nam Khuê cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Nhưng bây giờ cô không muốn thấy anh chút nào.
Cho nên cô xoay người lại, quay lưng về phía anh.
Lục Kiến Thành duỗi tay, ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp áp sát bên tai cô: "Anh tặng cho em một đôi nhưng em nói không cần, chúng nó buồn nên không muốn để em tìm được, sợ bị vứt bỏ lần nữa."
"Đó là trước đấy, bây giờ tôi có nói là nếu tìm được sẽ vứt đi đâu?"
"Vậy ý của em là, nếu tìm được, em sẽ nhận sao?"
Nam Khuê nhẹ gật đầu: "Cũng có thể hiểu như vậy đi."
"Khuê Khuê, vậy em nhớ những gì em nói, anh tìm cùng em."
"Được.”
Cả hai bật đèn pin của điện thoại di động, lại bắt đầu tìm kiếm.
Lần này sau khoảng năm, sáu phút, đột nhiên, Lục Kiến Thành đẩy một bụi cỏ ra, sau đó hô lớn: "Khuê Khuê, mau đến đây, hình như anh tìm thấy rồi?"