Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 473: "Tôi đi tìm, tôi sẽ không để anh lãng phí như vậy."  



“Anh sẽ sát trùng cho em trước, sau đó lấy bông tai ra rồi sẽ bôi thuốc.” Lục Kiến Thành lên kế hoạch cẩn thận.



Nam Khuê gật đầu, ngay cả giọng nói cũng trở nên yếu ớt: "Được."



Trong quá trình sát trùng, bởi vì vết thương bị rách ra nên lúc bôi cồn lên có hơi đau đớn.



"Nếu đau thì cứ kêu lên, không cần cố chịu, hoặc là nắm lấy cánh tay anh."



Advertisement

"Được."



Sau khi sát trùng xong, Lục Kiến Thành cẩn thận tháo hết bông tai xuống.



Sau đó bôi thuốc lên.



Sau khi bôi thuốc mỡ lên, vành tai đỏ hồng lập tức mát mát lành lạnh, khá thoải mái.



Cơn đau cũng thuyên giảm rất nhiều.



Nhìn đôi bông tai trong tay, Lục Kiến Thành lẳng lặng cất vào hộp, sau đó vẫn cố chấp đưa cho Nam Khuê: "Cho dù bây giờ em không thể mang, nhưng đây cũng là đồ anh tặng cho em, vẫn là câu nói đó, nếu em không thích thì cứ coi nó là rác mà ném đi."



"Tôi cũng đã nói rồi, tôi không thể nhận."



Hai người đều nhìn nhau, ánh mắt ai cũng cực kỳ kiên định.



Hai giây, năm giây, mười giây ...



Ngay lúc Nam Khuê cho rằng Lục Kiến Thành sẽ lấy lại đôi bông tai, thay đổi ý định thì đột nhiên, anh đưa tay ra và ném đôi bông tai ra ngoài cửa sổ.



Nam Khuê sợ tới mức tim đập lệch một nhịp.



“Lục Kiến Thành, anh điên rồi.” Cô nhìn anh, nhịn không được hét to.



Sau khi hét lên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.



Cô nhớ rằng trong phim truyền hình cũng diễn như vậy.



Nhưng cuối cùng thường là nam chính cố tình hù dọa nữ chính, thật ra cũng không phải ném thật, chỉ là hù dọa thôi.



Vì vậy, Nam Khuê vẫn có chút hy vọng: "Anh chưa ném đúng không? Để đâu vậy, lấy ra tôi xem."



“Ném rồi.” Anh đáp, giọng điệu dứt khoát.



‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’



Nam Khuê không tin, cô kiểm tra lại hộp trước, nhưng bên trong trống trơn, không có gì hết.



Cô lại nhìn xung quanh anh một lần.



Sau đó cô tìm đi tìm lại quanh người anh đến ba lần, cả người anh cô cũng đã tìm nhưng vẫn không tìm được đôi bông tai kia.



"Vừa rồi anh đã nói rồi, không có, anh đã ném đi rồi."



"Lục Kiến Thành, anh đúng là điên rồi, sao anh có thể nói ném là ném như thế? Tiền của anh kiếm được cũng là bằng mồ hôi xương máu, sao anh có thể lãng phí như vậy?"



Nam Khuê thực sự tức giận, thật sự không ngờ anh lại có thể dứt khoát như vậy.



Nói xong cô cũng không chút suy nghĩ, đẩy cửa chạy ra bên ngoài.



Lục Kiến Thành lập tức đuổi theo: "Em đi đâu?"



"Tôi đi tìm, tôi sẽ không để anh lãng phí như vậy."



Gió đêm rất mạnh như muốn thổi bay cơ thể mảnh mai nhỏ nhắn của Nam Khuê.



Vừa ra khỏi nhà được vài bước chân, ngay sau đó, cô đã được khoác một chiếc áo lông vũ thật dày.



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.