Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 80: Cơn giận của rồng



Cây hòe cắm rễ trên đất giả chết, nó bị thương rất nghiêm trọng, nếu là một con yêu quái khác thì chắc đã ngỏm củ tỏi từ lâu, may mà đám yêu quái cây cỏ như bọn nó trời sinh ngoan cường, không cần tim để tìm thức ăn mà chỉ dựa vào ánh nắng và mưa mây để sống, mỗi thụ yêu có thể chết đi sống lại vào mùa xuân, nhưng nó phải tu luyện lại từ đầu.

Còn Nguyễn Hành Chu…

Haiz.

Ngay khi Ngụy Đa Diệp đang khổ sở, Thiên Kích đột nhiên bế Nguyễn Hành Chu lên, nói:

“Ngươi mang em ấy đi đi, ta đi giải quyết ả đàn bà kia, nhanh chút, nếu không ta có thể sẽ đè chết ngươi.”

“Hả?”

Đè chết? Bọn họ á?

Anh nói gì cơ!

Ngụy Đa Diệp còn chưa kip phản ứng, Thiên Kích đã đưa thi thể Nguyễn Hành Chu qua, Ngụy Đa Diệp theo bản năng mà vươn cành đón lấy, sau đó trong cuộc đời yêu quái của cậu ta, ngoại trừ thấy được nước mắt của Long Quân thì nhìn thêm một cảnh khó có thể nhìn nổi –

Đồ văn đỏ sậm trên người Thiên Kích đột nhiên cử động, nó như những con chữ có sinh mệnh bay lên không trung như bùa chú! Chỉ trong nháy mắt, trong nháy mắt mà thôi! Những con chữ màu đỏ đó trở nên thô to, dây dưa với long hồn màu đen thành niên! Chúng nó “nuốt” Ngụy Đa Diệp và Nguyễn Hành Chu vào!

Lúc nuốt vào còn cực kì săn sóc mà cắn theo lớp bùn đất phía dưới Ngụy Đa Diệp, một sợi rễ cũng không đứt.

Ngụy Đa Diệp: “…”

Mình, mình bị rồng ăn?!

Ngụy Đa Diệp: “A a a a a a ** má a a a a a!!!”

Cây hòe ôm lấy xác chết của kim chủ ba ba gào thảm thiết! Chuyện còn đáng sợ hơn ở đằng sau.

Những long hồn đó không coi bùn đất ra gì, chúng dẫn hai người từ dưới lòng đất xuyên qua tầng hầm như món cá chạch đậu hủ, cuối cùng khi phóng từ mặt đất lên thì phóng lên thật cao, cao đến tận trời!

Tầng ngầm tối tăm biến thành tuyết trắng chói mắt, ánh sáng lóa mắt làm người ta như hòa ta, tiếng gió và vô số tiếng rồng ngâm vang vọng bên tai!

“Má của con ơi!”

Ngụy Đa Diệp sợ tới mức quên run.

Cậu ta ngạc nhiên: Mình bay lên trời rồi? Một cái cây yêu như mình mà có thể bay lên trời!

Không đợi Ngụy Đa Diệp kinh ngạc hết thì những long hồn đó đã đấu đá lung tung, chúng bay qua những phòng ốc trên mặt đất, rất nhanh, Ngụy Đa Diệp đã phát hiện trong bụng rồng có rất nhiều hành khách đang trong trạng thái hôn mê.

Sau đó cậu ta nhạy bén nhìn thấy trên mặt đất có người phụ nữ đang ngồi con thuyền gỗ được làm ra từ pháp khí, tốc độ chạy như bay!

“Má nó, là bà nội đó đó! Mau, mau hốt bả đó đi! Bả sắp chạy ra khỏi thôn Tuyết Đình luôn rồi!”

Ngụy Đa Diệp dùng sức đánh lên long oán nhưng chúng nó không nghe lời như ngựa, vẫn liều mạng bay lên trời.

“Ê, bọn bây không hiểu tiếng người nữa hả!”

Ngụy Đa Diệp vội vàng muốn chết, người phụ nữ trên mặt đất cũng ôm túi đi về phía trước như nhìn thấy được thắng lợi, ả vui mừng lộ ra nụ cười thả lỏng.

Ngay lúc Ngụy Đa Diệp định dứt khoát nhảy xuống cho xong thì động đất.

Đúng vậy, mấy ní không nghe lầm đâu, động đất đó.

Rồng dài bao nhiêu, lớn chừng nào?

Trong những cuốn thần thoại không ghi lại, chỉ nói rồng có thể lớn có thể nhỏ, có thể vờn quanh toàn bộ thế giới, cũng có thể biến ảo ảnh thành thực chất.

Nhưng trong Yêu tộc có một câu chuyện xưa.

Nghe nói rồng cũng phân ra thành ba bảy loại. Long tộc có huyết mạch cao quý khi sinh ra sẽ có chung một nhịp thở với địa mạch, sức mạnh cường đại, chân thân còn lớn hơn Côn Bằng.

Huyết mạch thấp kém thì Yêu tộc cũng không sánh được.

Có một câu nói tương truyền rằng:

Thế giới vào thuở sơ khai, Nhân gian và Thiên Đình có sự liên kết với nhau.

Bởi vì giữa mặt đất và Thiên Đình có một thân cây.

Nó gọi là Kiến Mộc, đích thân Huỳnh Đế trồng.

Cây Kiến Mộc đầu đội trời chân đạp đất cứ như trụ trời, Thần có thể xuống nhân gian du ngoạn, bởi thế đã để lại rất nhiều câu chuyện thần thoại, nhưng nhân loại không thể trèo lên cây Kiến Mộc để lên Thiên Đình.

Bởi vì cây đó quá thô cũng quá cao.

Nó to tới mức gần bằng diện tích của một quốc gia.

Mà rồng cố thủ trên Cây Thế giới, đuôi rồng chạm xuống rễ cây, thân rồng có thể vòng ba vòng thân cây, đầu rồng vừa lúc cũng gác trên ngọn cây, bảo vệ Cây Thế giới và con đường đi lên Thiên Đình, bảo vệ Thần và Thiên giới…

     “Cho nên rồng lớn đến chừng nào?”

Một đám Yêu tộc như củ cải nhỏ có nguyên hình không giống nhau ngồi vây quanh cây cổ thụ hỏi, cây cổ thủ cười ha ha nói cho chúng nó, ông cũng không rõ lắm, chỉ biết nếu rồng dùng chân thân để sống, phỏng chừng Nhân tộc và Yêu tộc không có chỗ ở!

Đám nhóc cười ha ha, đồng thanh:

“Ông cây lừa người ghê!”

“Không, ông cây không lừa người…”

Ngụy Đa Diệp dưới hình thái cây hòe nhìn bùn đất không ngừng rơi xuống từ trên đỉnh đầu của con rồng lửa, lẩm bẩm tự nói:

“Trên thế giới này vẫn tồn tại một thứ thế này sao…”

Bản thân được long hồn mang lên không trung, cho nên càng khó tả hơn khi nhìn thấy một miếng vảy rộng 70 mét vuông, từng miếng vảy cứ nối tiếp nhau!

Mặt trời bị che khuất, thế giới trước mắt tối đen, Ngụy Đa Diệp không còn nhìn rõ thứ gì ngoại trừ thứ đồ màu đỏ, nếu cậu ta quay người lại thì may ra còn thấy được thứ khác. Giống như bạn bị ép đứng thẳng, người dán vào tường, tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể thấy rõ một khoảng rất nhỏ, ngay cả bản thân mình cũng bị nuốt chửng, cái cảm giác đó không thể diễn tả nổi!

Bên tai vang lên từng tiếng ầm ầm, đất cát vỡ tan, trời sập đất rung! Thôn Tuyết Đình và thêm phạm vi mấy trăm ki lô mét đều bị che lấp!

Không còn gì cả…

Cậu ta cuối cùng cũng hiểu cái câu “đè chết” có nghĩa là gì.

Con mẹ nó đúng thật là có thể đè chết mình!

Ngụy Đa Diệp theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, nửa ngày sau mới tìm về cảm giác điều khiển bản thân, cậu ta ôm cơ thể của Nguyễn Hành Chu, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Thuyền gỗ pháp khí như hạt mè đang liều mạng chạy về phía trước, rất nhiều lần đã bị đất cát rung chuyển vì cự long đỏ đậm làm xong sốc nay lên trên, nó lung lay sắp ngã như thuyền độc mộc đối mặt với sóng thần.

Tảng đá dính trên khe hở lớp vảy rơi xuống, ngay cả tảng đá đó còn to hơn cái thuyền gỗ kia! Người phụ nữ hao phí linh lực điều khiển thuyền gỗ nhìn thấy bóng râm hình tảng đá lớn trên đỉnh đầu thì khóe mắt như muốn nứt ra!

Ầm!

Pháp trận bảo vệ thuyền gỗ lại sáng lên một lần nữa, cản trở tảng đá, từng ánh sáng lập lòe màu xanh lục phát ra trên thân táu chút nữa đã bị dập tắt, con thuyền lay động dữ dội làm người phụ nữ thấp bé thiếu chút nữa đã té lăn trên tấm ván gõ, cái túi mà ả bảo vệ cẩn thận trong tay đột nhiên bay ra khiến ả hoảng loạn bắt về!

Bỗng nhiên, động đất càng thêm dữ dội, tiếng ầm ầm quả thât muốn làm người ta chảy máu tai!

“Con mẹ nó làm sao nữa!”

Người phụ nữ đã sợ tới mức vỡ gan mắng mỏ ngẩng đầu, sau đó ả ngơ ngác trơ mắt nhìn cự long che trời đang bắt đầu di chuyển về phía ả, bóng ma đen nghìn nghịt làm ả chật vật không thể thở nổi.

“Không, không, không – ”

Ầm –!

Con rồng che trời đã biến mất.

Trên mặt đất chỉ còn là bùn đất và một cái hố khổng lồ như quả địa cầu đã bị chọc thủng!

Thiên Kích đứng thẳng trên không trung, vực sâu đen nhánh đang ở dưới chân hắn, mái tóc đỏ bay phần phật trong tiếng gió, cơ thể cao lớn cường tráng, dựng đồng màu vàng kim trên khuôn mặt đường nét sắc bén.

Trong tay hắn là ả đàn bả thấp bé chút nữa đã bị nghiền thành tương ớt biến về với cát bụi, lúc này ả mở to đôi môi thâm tím, đồng tử rã ra, nước tiểu thấm ra quần nhỏ tí tách xuống vực sâu vạn trượng.

Thiên Kích trước mặt như là thiên tai, ả đàn bả cho rằng bản thân đã chết, cũng tự dọa mình vỡ gan, ngay khi bị Thiên Kích nhắc đến thì thậm chí cũng không biết được mình vẫn còn sống.

Thiên Kích rũ mắt nhìn ả, và chiếc túi mà ả theo bản năng siết chặt vào trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng lôi cái túi đi, hỏi ả:

“Cái tên mất nết đó.”

Thiên Kích dừng một chút, giọng nói khàn khàn:

“Em ấy là người không thể biểu đạt cảm xúc, nhưng ngươi có biết em ấy sợ đau bao nhiêu không?”

Ả đàn bà bị hắn xách cổ lên, hơi lạnh tiếng vào khí quản khiến ả khó thở cũng cảm thấy kinh sợ, nước mắt không thể nào kiềm chế, nghe vậy thì run run lắc đầu, không biết là đang nói không biết, hay là muốn nói hãy buông tha cho ả.

Tròng mắt màu vàng kim chuyển động, trên mặt phẫn nộ nổ tung từng chấm máu, Thiên Kích nhìn chằm chằm ả đàn bà đó rồi chậm rãi nhếch môi.

“Nhưng ngươi thì sao? Ngươi lại dám rạch bụng em ấy…”

“Hức…”

“Ngươi nghĩ ta sẽ đơn giản để ngươi chết trong nháy mắt sao? Không, không, lúc trước ta không làm gì Vân Trầm chỉ vì cho rằng trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì thủ đoạn của con đàn bà đó cũng chỉ là trò ruồi muỗi mất não, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi.”

“… Hức, buông tha cho tôi, cầu xin ngài…”

“Đừng xin ta tha, ngàn vạn lần đừng xin ta tha cho. Ngươi xin ta sẽ chỉ khiến ta nhịn không được muốn bóp nát đầu của ngươi!”

Thiên Kích cất túi vào trong không gian, sau đó một tay biến thành vuốt rồng, móng vuốt chui vào trong mặt ả đàn bà!

Ả muốn kêu gào thảm thiết, nhưng há miệng thì mới biết mình kêu không ra tiếng, ả trừng đến mức muốn lòi mắt, gió bay thẳng vào cổ họng khiến ả sặc, cũng khiến ả không ngừng nôn khan!

“Ta sẽ làm ngươi như thế này – ”

Vuốt rồng dùng sức, chậm rãi, chậm rãi trượt xuống… Sau đó tựa như những cái móng tay dài của phụ nữ đâm vào một quả táo rồi rạch xuống, vỏ trái cây mỏng manh chồng chất trên móng tay… Da mặt của ả đàn bà bị nạo ra chỉ thấy cơ!

“Từng chút từng chút rạch sống nhà ngươi!”

“Ư ư ư! Ưm ưm – ”

Thiên Kích nhìn ả kêu rên đến đổ máu, khóe miệng càng nâng cao.

“Đau không?”

Hắn nói:

“Đừng sợ, lúc đau vẫn còn phía sau. Khi ngươi chết, ta sẽ ném xương trắng của ngươi xuống vực sâu phía dưới, để cho Vân Trầm nhìn kĩ xem, kết cục sau này của con ả đó như thế nào!”

“Hức – a!”    
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.