Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 79: Tại sao anh có thể vô tâm như vậy?!



Không chết, nhưng cách cái chết cũng không xa.

Ý thức còn sót lại của Ngụy Đa Diệp như ánh nến trước đầu gió hạ, chỉ cần không để ý một chút thôi thì sẽ hoàn toàn dập tắt.

Cái tên chết tiệt đó! Vậy mà trực tiếp bóp chết thụ tâm của cậu ta… Nếu không nhờ ba cậu ta để lại một chút sức mạnh thì cậu ta cũng không thể nhanh như vậy đã biết được thứ đại đạo khi con người đứng trước lằn ranh sinh tử!

Ngụy Đa Diệp hận không thể treo Mãng Quân lên quất hơn trăm cái từ trên xuống dưới!

Ngay khi Mãng Quân nói ra câu đó cậu ta đã lập tức hiểu cái thằng cha đó đáng nghi vcl! Nhưng cậu ta chẳng thể ngờ được khi đối mặt với giao long, cậu ta không có bất kì cơ hội phản kháng nào

Ngụy Đa Diệp tự biết mình chỉ là một bán yêu. Nhưng cậu ta có thụ tâm, có truyền thừa. Nhìn thì vừa tùy hứng vừa thận trọng nhưng là một người có đầu óc, từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ bị một người giết bằng một kích…

Mãng Quân bóp nát thụ tâm của cậu ta, Ngụy Đa Diệp liền mất đi sức mạnh và năng lực hành động, ngã ra đất, cậu ra nghe được cuộc trò chuyện của hai người biết người phụ nữ đó là thuộc hạ của Vân Trầm, hơn nữa ả còn muốn giết Nguyễn Hành Chu lấy trứng rồng, cậu ta nỗ lực giãy giụa liều mạng duy trì sự tỉnh táo, muốn cử động nhào lên ngăn cản ả đàn bà đó.

Cứ cử động…

Động đậy đi mà! Con ngươi màu đen co chặt nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, Ngụy Đa Diệp nôn nóng hô to trong lòng.

Nhưng vô dụng, cậu ta vẫn mất ý thức trong thời gian ngắn. Chờ đến khi cậu ta tỉnh lại thì ngửi được mùi máu của Nguyễn Hành Chu…

Nhánh cây vừa thong thả vừa kiên định trói chặt hai chân của người phụ nữ, bò lên phía trên, đối phương không thể tin nổi:

“Mày thế mà chưa chết?!”

Nhưng rất nhanh người phụ nữ đã phát hiện Ngụy Đa Diệp không thể nào cử động được, chỉ là cây nỏ đã hết đà.

“Ha ha, làm tao sợ gần chết, tao còn tưởng bọn mày để lại một chiêu phòng ngừa!”

Người phụ nữ thấp bé không an tâm nên giọng nói vừa lạnh lùng vừa trào phúng, cười nhạo:

“Mày thật có dũng khí, nếu tao là mày thì đã sớm quỳ rạp trên đất giả vờ làm xác chết rồi cẩn thận không để kẻ địch phát hiện ra tao! Cái tên bán yêu hèn hạ… Cái thứ tạp chủng nhân yêu dơ bẩn!”

Mày mới là tạp chủng! Bà mẹ mày, tao còn có tính người hơn cái thứ được người đẻ như mày đấy! Thằng cha mày đây đương nhiên biết cách giả vờ làm xác chết rồi!

Ngụy Đa Diệp cũng hiểu rằng nếu cậu ta bất động thì còn có thể nhân cơ hội giữ được một mạng, sẽ không dứt khoát biến về bản thể cắm rễ ở đây, chỉ cần để lại một thứ thôi, ông ba của cậu ta có thể cảm ứng được con trai mình xảy ra chuyện, đến đây để đào mình lên.

Nhưng mà, không thể được…

Cậu ta không thể nào khoanh tay nhìn Nguyễn Hành Chu như vậy, tuy rằng cậu ta là bán yêu, tuy rằng hai người chỉ ở cùng nhau một tháng ngắn ngủi, cho dù cậu ta biết một tháng vừa qua cậu ta ở chung với nhóm người Nguyễn Hành Chu rất tốt, nhưng so với tính mạng, thì có thể tốt đến mức nào?

Ngụy Đa Diệp nghĩ thầm: Mình thật sự điên rồi, sao lại thích xen vào chuyện của người khác như thế? Mình cũng đâu phải là siêu anh hùng trong phim điện ảnh có ánh sáng như đùi vàng mỗi ngày đi giải cứu thế giới đâu, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn không phải sẽ tốt hơn sao?

Ba của cậu ta đã từng nói: Đa Diệp, con là bán yêu tốt nhất, con có sức mạnh và thiên phú của ba, còn có một thứ mà những yêu quái bình thường không có.

Ngụy Đa Diệp hỏi: Là gì?

Ba của cậu ta cười: Là tình người, là tình người mà con kế thừa từ mẹ con. Con thích nhân loại, có tinh thần trách nhiệm, con thích trợ giúp nhân loại, chưa bao giờ cảm thấy bản thân là dị loại, cho nên cho dù con có đi đâu, con cũng sẽ không có cảm giác bị bài xích vì mình là dị tộc.

Ngụy Đa Diệp mới vừa ra đời đã bị miệng lưỡi thần bí của ba mình làm cho sợ phát khiếp, cho rằng mình là vai chính trong mấy bộ anime manga đồ đó, cho đến khi xuống núi không ngừng tham gia vào những chuyện phiền phức mới tỉnh ngộ.

“Người gì mà người…. Xen vào chuyện của người khác thì đúng hơn á!”

Vì một cái bánh bao mà giúp đỡ một bé gái, vì một lời nhắc nhở thân thiện mà im lặng đi theo phía sau cô gái, lôi tên béo có ý đồ lưu manh đánh một trận, vì một câu đẹp trai mà cười lớn, vì một câu cảm thán bất đắc dĩ “tôi không có người, chỉ là một gã chỉ huy cô độc mà thôi” đi vào bộ phận đặc thù, vào sinh ra tử với cục trưởng tiền nhiệm…

Ngụy Đa Diệp từ trước đến này không phải là sự tồn tại lạc lõng, cho dù cậu ta có là bán yêu thì cũng có thể hòa nhập vào bất kì hoàn cảnh nào trong nháy mắt, làm bầu trời nhỏ cho văn phòng, là sự kết nối với tất cả mọi người, cùng nhau thảo luận cô em nào đẹp nhất, cùng nhau theo đuổi idol một cách vô tư! Còn cùng nhau ăn lẩu cay ven đường, tiệc nướng BBQ.

Khiến cho nam thần lãnh khốc học được cách chửi thề, khiến cho đồng nghiệp ưu tú ngạo kiều trở nên dịu dàng.

Có người khi đi vào một nơi xa lạ nào đó thì cứ cảm thấy mình không hợp, cái gì cũng không thích ứng được, càng ở thì càng khó chịu.

Yêu quái trong thế giới của nhân loại chính là như thế.

Nhưng Ngụy Đa Diêp thì khác, chỉ cần cậu ta ở đây là cậu ta có thể kéo người khác vào thế giới của mình, sau đó dùng hàng tá sở thích của mình để đồng hóa mọi người!

Như là trong phòng ký túc xá của trường có một cậu bạn cùng phòng người Đông Bắc, chưa học hết một học kì thì mọi người đã phát hiện toàn bộ sinh viên và giảng viên đều nói “Là bây đó hả!” “Đừng có xiên xèo láo xược (*)” “Tao đói quá đê!”

(*): Từ địa phương nghĩa là lươn lẹo.

Hơn nữa chỉ cần có một thánh lầy làm bạn cùng phòng thì cả phòng ngủ đều tràn ngập tiếng cười động kinh suốt ngày!

Ngụy Đa Diệp chính là “đứa bạn Đông Bắc” trong Yêu giới.

Là “thánh lầy” trong Nhân loại.

Cho nên, từ bỏ việc cứu Nguyễn Hành Chu á – cậu, Ngụy Đa Diệp không làm được!

Phẹt chú!

Vân Trầm đó sao, biến con mẹ nó đi giùm!

Cùng lắm thì hao một cái mạng cây mà thôi! Một trăm năm sau cậu ta vẫn là một cái cây to!

Ông bô nhà mình nhất định sẽ báo thù cho mình!!!

Cành cây trụi lủi không còn một cái lá như trán của Ngụy Đa Diệp, nó hung ác bò lên trên đùi của người phụ nữ.

Cảm nhận được sự trói buộc ở đùi, người phụ nữ “Chậc” một tiếng:

“Không phải mày nghĩ như thế này sẽ cản được tao đấy chứ?”

Chỉ bằng một thằng bán yêu sắp chết?

Há há, nực cười!

Người phụ nữ dùng một tay bảo vệ cái túi đựng trứng rồng, một tay cầm lấy yêu phù nhanh chóng niệm một pháp quyết dán lên trên người Ngụy Đa Diệp!

Đối phó với những thụ yêu tốt nhất là dùng bùa lửa.

Toàn thân Ngụy Đa Diệp đau đớn không ngừng run rẩy, nhánh cây đứt gãy không ít, cắn chặt răng mình!

Kiên trì thêm một chút thôi…

Chỉ cần kiên trì thêm một chút thôi…

Chờ Long Quân Thiên Kích đến đây là hai người sẽ được cứu rồi!

“Mẹ nó mau tránh ra cho tao!”

Cái tên khốn kiếp! Một lát nữa cái tên Mãng Quân kia cản không được con rồng lao đến thì làm sao bây giờ?! Người phụ nữ chán ghét nhìn Ngụy Đa Diệp, ả ghét nhất là những tên quái vật tạp chủng giữa nhân yêu, yêu quái không ra yêu quái, con người không ra con người!

Người phụ nữ thấp bé nôn nóng cắn răng, ném những lá lôi phù mình tiếc dùng từ trước đến giờ lên nhánh cây và trên người Ngụy Đa Diệp.

Ngụy Đa Diệp chịu đựng thêm mấy giây, con người rã ra, cuối cùng vẫn mất ý thức.

Nhánh cây rũ xuống, cậu ta cũng không thể nào duy trì hình người, cơ thể biến thành thân cây, dưới chân mọc ra rất nhiều rễ cắm vào trong đất, biến thành một cái cây hòe nhỏ.

Người phụ nữ thấp bé thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, chân đá vài cái làm rớt nhánh cây, ôm túi quay người chạy ra bên ngoài!

Không nên ở chỗ này lâu, phải nhanh chóng hội họp với Vân Trầm đại nhân mới được!

Bước chân chạy về lối ra của Thiên Kích ngừng lại, dựng đồng màu vàng kim nhìn thấy Nguyễn Hành Chu bị mổ bụng nhắm chặt hai mắt và Ngụy Đa Diệp không thể nào duy trì hình dáng con người, cắm rễ xuống đất.

Bàn tay màu nâu nhạt nắm chặt thành quyền, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị trong nháy mắt vặn vẹo dữ tợn!

Hắn không đi lên.

Vì hắn không cảm nhận được.

Không cảm nhận được hơi thở của Nguyễn Hành Chu.

Năng lực nhạy bén của Long tộc nói cho hắn biết ở đây chỉ có hắn và Ngụy Đa Diệp đang nằm trên đất còn sống, Nguyễn Hành Chu đang dựa vào vách tường tựa như cục đất trên đường, như đám cương thi đang điên cuồng kêu thảm thiết…

Chúng nó là vật chết, là vật chết không có sức sống.

Thiên Kích trầm mặc, tròng mắt màu vàng kim lộng lẫy rã ra rồi đọng lại một tầng sương máu, phẫn nộ ngập trời trên mặt biến thành lạnh lùng, tay trái biến thành vuốt rồng nhẹ nhàng cắt một cánh tay khác, tưới máu rồng lên chỗ rễ cây của Ngụy Đa Diệp.

Máu đỏ tươi thẩm thấu vào trong bùn đất với tốc độ kì lạ, thân cây hòe nhẹ nhàng run rẩy vài cái.

Chỉ chốc lát sau, cây hòe như thể vừa tỉnh ngủ, từ tư thế nằm sấp trên đất biến thành đứng lên, nó ngây người trong chốc lát rồi bắt đầu run rẩy điên cuồng!

     “Đại lão, mau cứu Nguyễn Hành Chu! Anh ấy – ”

“Em ấy chết rồi.”

Giọng nói lạnh băng khàn khàn vang lên, Thiên Kích nói xong, vết thương ở cổ tay nhanh chóng khép lại thành một đường, rồi đường máu đó cũng nhanh chóng biến mất. Thiên Kích đi đến trước mặt xác chết của Nguyễn Hành Chu, móng rồng được lớp vảy che kín nhẹ nhàng vuốt ve gò má của tên nhân loại mất nết này.

Cây hòe không còn run nữa, nó cứng đờ tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng của Thiên Kích.

“Anh… Vì sao anh bình tĩnh như vậy? Nguyễn Hành Chu không phải là bạn đời của anh sao? Anh ấy đã chết rồi! Chẳng lẽ anh một chút cũng không – ”

“Có thể cứu.”

“Kệ bà nó chứ, hở? Gì? Gì?”

Ngụy Đa Diệp ngơ ngác đung đưa thân cây.

“Ta nói có thể cứu.”

Thiên Kích bắt đầu vận chuyển linh lực chữa trị cho miệng vết thương của Nguyễn Hành Chu.

“Không thể nào.”

Ngụy Đa Diệp hoang mang:

“Cho dù anh có là rồng thì ở thời đại cường thịnh chuyện chết đi sống lại là chuyện không thể nào, trừ khi biến thành cương thi!”

“Ta nói có thể cứu.”

“Quân Hoa chắc cũng không làm được chuyện này?”

“Ta nói có thể cứu.”

“Nhưng, nhưng, ông bô nhà tôi đã từng nói – ”

“Ta nói có thể cứu là có thể cứu, ngươi nghe không hiểu à!”

Tiếng hô của Thiên Kích làm cho Ngụy Đa Diệp ngẩn ra, nó vươn cành cây lặng lẽ đi qua, ngay khi nó biến thành nguyên hình thì có thể thông qua cành cây nhìn thấy được nơi mà nó đi qua.

Khi cành cây vòng qua sau lưng Thiên Kích đi về phía trước, long lực màu đỏ đậm không ngừng chữa trị vết thương máu thịt nhày nhụa của Nguyễn Hành Chu, khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Hành Chu được chiếu rọi đỏ bừng.

Cành cây nghiêng đầu, nhìn về phía Thiên Kích.

Cành cây đần ra.

Từng giọt nước trong suốt nóng hổi nện lên đầu nó, tẩm ướt vỏ cây màu nâu.

Sau đó từng giọt, từng giọt…

Con rồng lạnh lùng bình tĩnh không còn duy trì khuôn mặt con người nữa, đường nét khuôn mặt trở nên dữ tợn vặn vẹo, từng giọt nước lớn không ngừng chảy qua lớp vảy.

Cành cây cứng đờ hồi lâu, chậm rãi, rụt về.

Không nên quấy rầy hai người thì hơn…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.