Quân Hoa nhìn hai người rồi nở một nụ cười của người cha già.
"Hai người chờ chút, tôi có chút đồ muốn đưa cho hai người."
Nói xong, y đứng lên đi vào phòng nghỉ bên cạnh.
Nguyễn Hành Chu nhìn Thiên Kích.
Thiên Kích vươn ngón tay búng trán anh.
"Đừng nhìn ta, ta cũng không biết y muốn đưa gì."
"Ò."
Nguyễn Hành Chu che trán, gật gật đầu, sau đó hơi nhếch mông lên trực tiếp nhích đến vị trí sát bên Thiên Kích, anh chậm rì vươn hai tay ra, vừa ngửa đầu nhìn sắc mặt của Thiên Kích vừa nhẹ nhàng "bụp bụp" nhét mình vào ngực của người đàn ông.
Nhìn thấy Thiên Kích tuy xị mặt nhưng không đẩy anh ra.
Tròng mắt màu đen trong nháy mắt phát sáng, khuôn mặt đang chôn trong cơ ngực quen thuộc bắt đầu cọ cọ từng cái.
Cọ vảy rồng mượt mà, hít một hơi long khí thơm tho....
Uầy....
Phê.
Nhìn anh híp mắt trầm mê, Thiên Kích chậc một tiếng, bàn tay to có nước da nâu nhạt ấn lên đầu người trong ngực mình.
Nguyễn Hành Chu còn tưởng Thiên Kích đè đầu anh để tung chiêu bóp đầu chưởng, khóe miệng hạ xuống, mặt mày tuy vô cảm nhưng có hơi buồn.
Lại phải bị đánh.
Vẫn không được sao?
Nhưng ngay sau đó, sau đầu của Nguyễn Hành Chu truyền đến xúc cảm ấm áp khô ráo, bàn tay to của người đàn ông không phải muốn bóp đầu anh mà là muốn xoa xoa cái ót của anh..
Nguyễn Hành Chu trừng lớn mắt, nhanh chóng ngửa đầu nhìn Thiên Kích.
Long Quân trẻ tuổi không nói gì cũng không tức giận, hắn mất kiên nhẫn mà nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, né tránh tầm mắt của Nguyễn Hành Chu.
Chẳng lẽ...
Con rồng này, mình có thể nựng rồi à?!
Nguyễn Hành Chu há miệng.
Sau đó dùng lực ấn mặt cái mặt liệt của mình lên trên ngực Thiên Kích, mặt mày biến dạng còn nói năng không rõ.
Anh nói:
"Thích anh nhất..."
Thật sự, không biết tại sao, nhưng mà em thích anh nhất...
Chỉ cần một ánh mắt hay một sự ngầm đồng ý, thậm chí không cần lời ngon tiếng ngọt, ngực anh đã có thể tràn ngập trong nước đường ngọt ngào, ào ạt ào ạt chảy khắp toàn thân anh.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lát, những ngăn cách to bằng trời kia đã sớm tan thành mây khối, ngay cả có nghĩ cũng không nghĩ đến chuyện đứng dậy.
Cho đến khi Quân Hoa đi ra, Thiên Kích mới mất tự nhiên mà tách cái người mình ôm đến mức nóng hôi hổi trong ngực ra.
Quân Hoa quăng cho hai người cái liếc mắt chế nhạo, đưa đồ vật trong tay cho Nguyễn Hành Chu.
"Cái này là thuốc tôi làm được, công hiệu của nó... cậu cũng biết Thiên Kích là Long tộc mà, rồng và người dù sao vẫn có có sự khác nhau cực kì cực kì lớn, khụ khụ, như là."
Y vươn một ngón tay ra:
"Đây số lượng của người bình thường."
Sau đó y lại duỗi thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay quơ quơ:
"Đây là số lượng của Long tộc, cậu hiểu không?"
Nguyễn Hành Chu nghĩ một chút đã hiểu ngay, gật đầu:
"Tôi biết! Thiên Kích có hai con ưm ưm!"
"Im mồm!"
Thiên Kích che miệng anh lại, gân trán nhảy bừng bựt, mái tóc đỏ che đi hai tai đỏ bừng, hắn trừng mắt nhìn Quân Hoa đang cười híp mắt.
Quân Hoa cong khóe môi, đôi mắt cũng cong cong:
"Đã là rồng một bó tuổi rồi còn xấu hổ gì nữa, ta còn không phải vì nghĩ cho hai người à, thuốc này có thể phòng ngừa trường hợp cậu ấy bị thương!"
"Hừ."
Thiên Kích thẹn quá thành giận, hừ một tiếng, nắm lấy Nguyễn Hành Chu còn đang ngồi nghiên cứu chai thuốc, biến mất tại chỗ.
Quân Hoa kêu lên:
"Nghĩ không bằng làm! Đêm nay hai người thử xem nha..."
Kết giới của Yêu tộc trong nháy mắt vang lên một tiếng rồng ngâm giận dữ.
Buổi tối.
Ở phía cuối chiếc giường rộng lớn, Thiên Kích ngồi bên trái, Nguyễn Hành Chu ngồi bên phải, chai thuốc đặt ở giữa.
Đồng hồ chạy từ 9 giờ tối đến 11 giờ.
Suốt hai tiếng, Thiên Kích chưa từng động đậy một lần.
Ngoại trừ Thiên Kích, vẻ mặt của Nguyễn Hành Chu từ đầu đã khó có cảm xúc nên không thấy sự thay đổi gì, nhưng đôi mắt to từ lấp láp ánh sáng kích động và chờ mong, đến khó hiểu, căng thẳng rồi lại đến sốt ruột khó nhịn được, cuối cùng là...
Ngay cả chút ánh sáng cũng đã ảm đạm.
Cuối cùng, cơ thể che kín cơ bắp, cao lớn như một ngọn núi nhỏ của Thiên Kích cũng hơi động đậy.
Đôi mắt ảm đạm của anh như bật công tắc điện, sáng bừng lên, Nguyễn Hành Chu nhanh chóng quay đầu trừng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Thiên Kích một cách chờ mong.
Thiên Kích và anh nhìn nhau ba giây, miệng hắn hơi nhấp nháy, rồi lại ngồi về chỗ cũ.
Nguyễn Hành Chu đang chờ mong không chịu nổi: "...."
Ngồi về chỗ cũ...
Ngồi về chỗ cũ...
Mả cha nóooooooooooo!!!
Nguyễn tổng tài quanh năm đeo khuôn mặt liệt tuấn tú lần đầu tiên trong đời đã mất phong độ và lễ tiết mắng một câu thô tục trong đầu.
Lại thêm một lát nữa.
Giọng nói sâu xa mang theo vẻ dục cầu bất mãn của Nguyễn Hành Chu vang lên như tiếng quỷ gọi.
Anh nói:
"Anh, có phải anh không được hay không vậy..."
Dựng đồng màu vàng kim trợn tròn, Thiên Kích xị mặt gầm nhẹ hơi hung dữ:
"Nói xiên nói quàng!"
Khóe miệng của Nguyễn Hành Chu hạ xuống, dứt khoát cởi áo ngủ của mình ra, nằm ào ra giường, nhếch mông nhỏ lên, đúng là hết thuốc chữa.
"Nếu anh được thì anh tới đi nè!"
Thiên Kích: "...."
Long Quân trẻ tuổi phồng miệng, quai hàm căng chặt muốn chết, nhưng khi ánh mắt chạm đến cái thứ trắng như bóng đèn, như tuyết kia thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Mái tóc đỏ rực hạ xuống che đi đôi tai cùng màu.
Hắn vẫn không động đậy.
Nguyễn Hành Chu ai oán như muốn tỏa ra khí đen.
Anh lẩm bẩm tự nói:
"Mỗi ngày đều tự xem lại mình ba lần (*), có muốn sờ không? Muốn hôn không? Có muốn hẹn hò không? Cái gì cũng không, lại thêm một con chó độc thân."
(*): 吾日三省吾身 (Ngô nhật tam tỉnh ngô thân) là một câu trong kinh sách Trung Quốc, đặc biệt là trong sách "Nhân thư" của nhà nho Mạnh Tử.
Thiên Kích: "...."
Trên thế giới này có hai loại đàn ông, một loại thì như thú vật, thê thiếp đầy đàn chỉ cần no con mắt là xong, loại thứ hai là một chồng một vợ, sau khi vợ mất thì không ăn không uống để bản thân mình bị chết đói.
Nói thật, rồng không phải là chủng tộc thuộc loại thứ hai.
Nhưng với Thiên Kích mà nói, hắn là một ngoại lệ.
Thiên Kích bề ngoài là một con rồng cực kì lạnh lùng, hung tàn, đúng, tính cách của hắn không dễ chịu, nhưng với khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị cùng nước da nâu nhạt như mật, còn thêm thân hình không khác gì một chiến binh mạnh mẽ thì không thể không nói hắn cũng là một thằng đàn ông chuyên tỏa ra hormone đực rựa.
Đặc biệt còn có một ít tập tính trời sinh... đặc biệt là cái chỗ nào đó mạnh mẽ hơn các Yêu tộc khác rất nhiều.
Cũng không phải không có mấy đứa tiểu yêu đến tìm cầu bảo kê hay là mấy đại yêu tìm kiếm sự kích thích.
Nhưng trên phương diện tìm bạn đời, Thiên Kích vẫn luôn "chính trực", hắn thích hắn mới cưới, cưới xong mới có thể cùng đối phương phát sinh quan hệ...
Phần tình cảm, thân mật ấy sạch sẽ vô cùng, hắn mang theo phần trung trinh trong lời hứa mà giao thác cho nhau.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Thiên Kích không thể hứa hẹn với Nguyễn Hành Chu, cũng không thể dẫn anh đi đến nơi chôn xương cốt của Long tộc để lập lời thề, bởi vì đối phương là nhân loại, cho dù sinh mệnh trăm năm có kéo dài thêm một chút nữa, đối với Long tộc mà nói thì chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua.
Một khi Thiên Kích hứa với anh, chờ cho đến ngày thọ mệnh của Nguyễn Hành Chu lụi tàn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Nguyễn Hành Chu ngủ say một mình nơi bùn đất.
Thích một nhân loại, với Long tộc mà nói, đồng nghĩa với việc từ bỏ tuổi thọ dài như vô tận.
Không có một câu thề ước nhưng lại muốn cùng đối phương làm loại chuyện này, tính cố chấp của Thiên Kích cố ngăn cản hắn.
Nhưng mà câu nói thích hợp của Quân Hoa vọng lại bên tai hắn.
Thiên Kích xị mặt, đứng lên, nhẹ giọng nói:
"Ta đi tắm một cái."
Hắn xoay người đi vào phòng tắm, nước lạnh và nước nóng với hắn mà nói không khác gì nhau, cột nước dài rơi xuống dày đặc, mái tóc bị nước làm ướt biến thành màu đỏ sậm, dựng đồng màu vàng kim hơi hé ra.
Dòng nước chảy xuống từ bả vai rắn chắc của hắn như thể là một con sông xuyên qua ngọn núi.
Mà Nguyễn tổng tài đang ngồi trên giường, khóe miệng anh trề xuống, anh nghĩ rằng Thiên Kích bài xích anh nên mới vọt vào tắm nước lạnh.
Không vui, rất đau khổ.
Như mình là miếng thịt đã đưa đến mồm sư tử rồi nhưng vẫn bị chê.
Nguyễn Hành Chu là một người đàn ông, anh không có suy nghĩ đối phương cần phải chủ động, hay cần phải dỗ anh.
Hơn nữa anh đã được dạy dỗ rằng, nếu muốn thứ gì thì nhất định phải nỗ lực mà lấy được, dù cho có là thứ gì thì cũng phải nắm chặt vào trong lòng bàn tay.
Nhưng anh vẫn bị ghét.
Nguyễn Hành Chu cúi đầu xuống giường, nhặt quần áo lên khoác lên người, đầu lưỡi cà cà hàm răng, anh không biết tâm trạng của bản thân bây giờ là gì, chắc là có hơi tức giận, mất mát, còn có chút đau khổ nữa...
Ngón tay thon gầy trắng nõn chọc chọc ngực mình.
Trái tim vô dụng của anh không cảm giác được những cảm xúc mà một con người bình thường cảm nhận được từ cuộc sống, thứ duy nhất anh cảm nhận được là Thiên Kích, người bỗng nhiên xâm nhập vào thế giới của anh, nhưng bây giờ tim anh lại la hét không muốn những cảm xúc khổ đau đó mà chỉ muốn sự ngọt ngào.
"Tao đã không ăn được vị ngọt đó thì mày dựa vào gì mà ăn được."
Nguyễn Hành Chu nghiêng đầu chỉ chỉ nó, cũng không biết cái đồ vô dụng này có phải tức giận rồi hay không mà sau khi nói xong câu đó, hốc mắt và mũi của Nguyễn Hành Chu thế mà có hơi xót, một thứ gì đó nóng nóng muốn trào ra từ khóe mắt.
Cái thứ vô dụng vì phẫn nộ mà làm ngực anh trướng lên.
Bị ghét rồi.
Thì tao có cách nào chắc?
Không gì không làm được, Nguyễn tổng tài đỉnh đầu có ánh sáng sức mạnh của đồng tiền chưa từng sợ ai, giờ đây, anh đã chủ động vô số lần, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cự tuyệt của Thiên Kích, Nguyễn Hành Chu vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Lần đầu tiên trong đời anh sinh ra một cảm xúc tên hèn mọn.
Anh ấy là rồng, mình là người, chênh lệch lớn đến thế thì bù đắp như thế nào?
Hốc mắt của Nguyễn Hành Chu hồng hồng, nổi giận đùng đùng đi xuống lầu, vọt vào trong nhà bếp, tầm mắt tháy được những dụng cụ cắt gọt đồ ăn lóe sáng...
Thiên Kích vừa tắm rửa, vừa nghĩ cách một lát nữa làm sao mới có thể không làm Nguyễn Hành Chu bị thương, thì cửa phòng tắm mở ra.
Thiên Kích nhìn anh hơi ngơ ngẩn thì nhíu mày tắt nước, lấy khăn tắm quấn quanh eo.
"Ngươi làm sao thế?"
Nguyễn Hành Chu bình thường không có biểu cảm gì giờ đây lại lộ ra một vẻ tức giận, nhưng vì mũi và mắt hồng hồng nên nhìn có hơi đáng thương, như thể bị ai đó bắt nạt.
Nguyễn Hành Chu sầm mặt, cái vẻ lạnh lùng như băng sương trong nháy mắt sẽ nổ mạnh rất dễ hù người ngoài, anh đi nhanh đến chỗ Thiên Kích vài bước, tay phải còn cầm cái gì đó.
Thiên Kích nhíu mày không trốn.
"Phập, bộp!"
Cái thứ tròn tròn chọc thẳng lên ngực Thiên Kích.
Lúc Thiên Kích nhìn kĩ thứ đó là gì, hắn kinh ngạc nhướng mày:
"Có ý gì đây?"
Đôi môi hồng nhạt mím chặt, Nguyễn Hành Chu hít hít mũi, đã cảm thấy cực kì ủy khuất rồi mà còn làm ra vẻ hung ác, anh ngẩng đầu trừng hắn.
Nhìn kĩ lại, thứ chọc lên ngực Thiên Kích, là một cái muỗng!
Hốc mắt Nguyễn Hành Chu hồng hồng, nói:
"Tôi không được thịt rồng thì đi húp canh rồng!"
Thiên Kích: "......"
Nguyễn Hành Chu xụ mặt, bắt đầu rơi nước mắt, môi anh hơi run run, khóc hu hu:
"Anh gạt tôi, anh nói với tôi là trước khi tôi chết anh sẽ đồng ý vì tôi mà làm bất kì việc gì, thỏa mãn bất kì yêu cầu gì của tôi."
Thiên Kích: "......."
Long Quân trẻ tuổi bị cái muỗng làm cho đứng hình, lại nghe Nguyễn Hành Chu nói:
"Quân Hoa cũng gạt tôi, anh ta nói anh chỉ biết thân mật với tôi thôi nhưng anh không có!"
Nguyễn tổng tài dùng cái muỗng ra sức dúi vào ngực của người đàn ông, giọt nước trong suốt ngập trong đôi mắt anh, không ngừng rơi xuống.
Rõ ràng là một khuôn mặt buồn cười như vậy, rồi làm một hành động buồn cười đến vậy nhưng so với gào khóc thì càng khiến người ta cảm thấy tội nghiệp và lo lắng hơn.
Có lẽ nhìn một thứ mạnh mẽ bị gãy, ai rồi cũng sẽ cực kì đau buồn.
Giờ phút này, thứ bị bẽ gãy, là tự tin và kiêu ngạo của Nguyễn Hành Chu.
Trái tim Thiên Kích co chặt, hắn trầm mặc, cuối cùng cũng giang hai cánh tay ôm tên nhân loại đang cảm thấy uất ức vào trong ngực.
Lồng ngực rộng lớn, rắn chắc vĩnh viễn đều ấm áp.
Thiên Kích hé miệng, hơi cắn vào nơi tóc mai của Nguyễn Hành Chu, hắn liếm trán của anh, dựng đồng màu vàng kim híp lại.
Như là một con rồng kiêu ngạo cố chấp đang cúi thấp đầu xuống, nó dịu dàng liếm láp cho một con chim non yếu ớt đáng thương, chim non ướp nhẹp cả lông, cuộn thành một cục.
"... ngu ngốc, có nhiêu đó thôi mà cũng khóc."
Thiên Kích cong lưng, đè chặt anh vào trong ngực mình, môi anh mím thật dài, lông mi run rẩy, nếm được vị nước mắt mặn chát.
"Lời hứa của ta vĩnh viễn hữu hiệu."
Dựng đồng màu vàng kim và đôi mắt màu đen thấy được ảnh ngược của nhau.
Dưới đôi mắt co chặt lại của Nguyễn Hành Chu, Thiên Kích hơi nghiêng đầu, hôn lên môi anh.
Môi vừa chạm đã tách ra.
Thiên Kích trầm giọng, nói:
"Ta sẽ cho em tất cả những gi ta có, thỏa mãn bất kì yêu cầu của em, trước khi ngươi ngủ say dưới lớp bùn đất, ta vĩnh viễn sẽ ở cạnh em."
"Ta hỏi lại một lần cuối, em có nguyện ý không?"
Nguyễn Hành Chu cắn môi dưới, giơ tay hơi cọ cọ đôi mắt, anh gật đầu.