Ở bên kia, Thiên Kích không còn nơi nào khác để đến nên hắn đi đến chỗ của Quân Hoa, Quân Đậu ở trong lòng ngực hắn nhảy tới nhảy lui, Thiên Kích tuy bị bảo là tính tình dễ nóng nhưng bây giờ môi hắn cong lên, đỡ lấy Quân Đậu, tùy ý để bé ríu rít, bướng bỉnh trong ngực hắn.
"Thích trẻ con đến thế à?"
Quân Hoa bưng hai ly trà ra thấy một màn như vậy liền cười lắc đầu.
"Ngươi đó, thích thì tìm ai đó sinh cho mình đi, dù sao thì ngươi cũng đi ra từ Họa Trung giới, ta thấy Nguyễn Hành Chu cũng không tồi, mệnh cách rất tốt."
Nhắc đến Nguyễn Hành Chu, nụ cười của Thiên Kích liền phai nhạt.
Quân Hoa thấy vậy nhướng mày.
"Làm sao nữa đây? Mặt rồng của ngươi xị thành mặt ngựa rồi kìa."
"Đừng nói nữa, cái tên mất nết đó."
Thiên Kích mày nhíu giọng gắt, nói cho Quân Hoa mấy chuyện xảy ra vào mấy ngày này.
Quân Hoa nghe xong cũng không cười:
"Cho nên ngươi mới chạy đến chỗ của ta? Chạy như một khuê nữ bị thổ phỉ bức hôn?"
Thiên Kích nheo lại dựng đồng màu vàng kim, hắn vươn một ngón tay ra, trên đầu ngón tay bốc lên một ngọn lửa màu hồng vàng.
"Ta nhìn ngươi là thấy ngươi muốn để ta đốt sạch lá của ngươi phải không."
"Ấy, đừng."
Quân Hoa ngồi cách xa hắn một chút.
"Cả đời của ta chỉ có ba cái lá thôi, ngươi là xích long (*) nếu mà đốt ta thật thì ta có khả năng sẽ là tiên thảo đầu tiên bị trọc đầu trong giới tiên thảo."
(*): Rồng lửa.
"Nhưng mà ta cũng nói thật, Long tộc các ngươi hiện giờ chỉ còn có một mình ngươi, ngươi lại... không phải ta đã nói rồi sao, Yêu tộc có năng lực bây giờ thì phần lớn đều bị Thiên Đạo khống chế bằng cách đánh dấu, ta nghĩ ngươi cũng không muốn có một đứa con nối dõi mới vừa được sinh ra đã bị Thiên Đạo cột lại, không bằng đi tìm nhân loại..."
Quân Hoa nâng tay lên, ngón trỏ và ngón giữa của y hơi kẹp lên, một trang giấy ố vàng hơi mỏng xuất hiện trong tay y, y đưa nó cho Thiên Kích, nói:
"Đây là ký lục mà ta ghi lại tình huống sinh sản của Yêu tộc với dị tộc mấy năm nay,"
Thiên Kích vừa xoa đầu Quân Đậu, vừa đưa tay nhận, dựng đồng vàng kim đọc kĩ trang giấy.
"Ta phát hiện ra là nếu nhân loại kết hợp với Yêu tộc rồi sinh ra hậu đại, đại đa số đứa con sẽ kế thừa huyết mạch của Yêu tộc, thậm chí huyết mạch còn thuần hơn hậu đại của hai chủng tộc Yêu tộc khác nhau."
Chỉ có vài tờ giấy nên vừa lật đã đọc xong, Thiên Kích tùy tay giơ lên, vài trang giấy ố vàng ở trên không trung chưa kịp rơi xuống đấy đã bị một ngọn lửa màu vàng kim không biết từ đầu đốt trụi trở thành những đóm lửa vàng kim.
"Ngươi ghi lại những thứ này để làm gì?"
Ánh mắt của Thiên Kích hơi trầm xuống.
"Là vì ta..."
"Không không không."
Quân Hoa xua tay, tóc đen buộc lại gác bên vai trái, khuôn mặt vẫn dịu dàng như cũ.
"Đúng thật là có một phần là vì ngươi, dù gì thì cả đời này ngươi cũng không thể tìm thấy đồng tộc, cho nên ta mới muốn giúp ngươi, nhưng đa phần là vì ta vốn rất thích nghiên cứu về phương diện dược lý này, đây cũng là những tình huống của những người bệnh ta từng trị qua."
Biểu cảm của Thiên Kích cũng hòa hoãn hơn, hắn ừ một tiếng.
"Cảm ơn."
"Còn khách khí với ta làm gì."
Quân Hoa mỉm cười, nhưng rất nhanh biểu cảm của y cũng nghiêm túc trở lại, hạ giọng nói:
"Cơ thể của ngươi, còn có phù chú trên người... Chúng nó không còn căng phồng được bao lâu nữa đâu, Nguyễn Hành Chu ở nhiều phương diện đúng thật là người rất thích hợp với ngươi, ngươi mau chóng lưu lại con nối dõi đi Thiên Kích à, ta biết ngươi tránh né hắn không phải vì ngượng ngùng, nhưng nếu kéo dài nữa thì sẽ không kịp đâu."
Không kịp.
Lại là hai chữ này.
Thiên Kích nhắm mắt lại:
"Hắn là nhân loại."
Cho nên hắn không có khả năng có thể chịu được sức mạnh mà Long Noãn cần để trưởng thành, chỉ có thể hao phí sinh mệnh và tinh huyết (**).
(**): máu tinh khiết. Như kiểu 10 giọt máu sẽ được 1 giọt tinh huyết vậy.
"Ta biết... nhưng hắn cũng chỉ là nhân loại mà thôi."
Thiên Kích không trả lời, cũng không mở to mắt.
Quân Hoa thấy thế bèn thở dài, so với một nhân loại không tồi, y càng quan tâm đến người bạn tốt của mình hơn.
Hắn biết, Thiên Kích táo bạo, uy nghiêm, không để ai vào mắt thật ra mềm lòng đến thế nào, tuy có vẻ ngoài như thế nhưng hắn chỉ lạnh lùng bên ngoài mà thôi, còn về nội tâm, thậm chí bản thân Quân Hoa còn không chính trực, thiện tâm như Thiên Kích, dù gì nếu nhận xét từ gốc rễ, y là yêu.
Quân Hoa sống nhiều năm như vậy rồi, tất nhiên không có chuyện gì mà y chưa từng trải qua.
Nhưng Thiên Kích...
"May mắn ngươi là Long tộc mạnh mẽ..."
Quân Hoa đau đầu lẩm bẩm, nếu không, với cái tính cách ngang như cua này, không biết hắn đã ăn bao nhiêu quả đắng.
"Bản thân của hắn cũng đã đồng ý, nếu ngươi cảm thấy thua thiệt cho hắn thì hãy đối xử tốt với hắn một chút đi, ta nhìn hắn cũng không phải là không hề có cảm giác gì với ngươi, ngược lại còn rất thích ngươi."
Y nói xong, không khí lại im lặng.
Nửa ngày sau.
Mí mắt của hắn xốc lên, lớp màng xẹt qua tròng mắt trong nháy mắt, dựng đồng màu vàng kim chuyển động, Thiên Kích nhìn một loạt chậu hoa tươi tốt kia nhẹ nhàng gật đầu.
Quân Hoa nhẹ nhàng thở ra, vừa định nói gì đó thì cửa văn phòng đã có người gõ gõ.
"Vào đi."
Cửa mở, Lang Yên Phong Hỏa ló đầu vào, lười biếng nói:
"Người thừa hành của Long Quân đã đến, hắn muốn tìm Long Quân."
"Nguyễn Hành Chu?"
Quân Hoa không nói gì, Thiên Kích đột nhiên ngồi dậy, dựng đồng màu vàng kim lập lòe ánh sáng, anh vừa nhét Quân Đậu vào trong ngực Quân Hoa, ngươi không kịp phản ứng, vừa dùng giọng nói vững vàng nhưng cũng hơi bất mãn nói:
"Hắn là nhân loại thì sao có thể đi qua được kết giới ở chỗ này? Qủa thật không biết sống chết!"
"Thiên Kích, ngươi...." Đừng vội.
Quân Hoa còn chưa dứt lớn, cơ thể cao lớn của Thiên Kích đã biến mất ngoài cửa.
"Cha ơi ~"
Quân Đậu không có Thiên Kích ôm, bé nhỏ giọng gọi y, Quân Hoa lúc này mới ngơ ngẩn đặt ánh mắt mình lên người con trai.
Y hồi thần, xoa xoa đầu nhỏ của Quân Đậu rồi nhỏ giọng an ủi vài câu, trong đầu nhớ lại sự vội vàng và lo lắng của Thiên Kích, nhưng ánh mắt lại có hơi sung sướng.
Thiên Kích hắn, có phải quá để ý đến nhân loại đó rồi không?
Vài phút sau, Thiên Kích mặt bí xị đi ở đằng trước, nhân loại tên Nguyễn Hành Chu đi ở phía sau hắn.
Quân Hoa và Thiên Kích làm bạn nhiều năm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên mặt rồng này tuy thể hiện sự ghét bỏ nhưng trên thực tế không có mùi muốn thiêu sống người ta.
Thậm chí con bà nó còn có hơi sướng nữa chứ!
Nguyễn Hành Chu vào văn phòng để thấy Quân Hoa, có hơi không vui.
Rồng của anh vừa giận dỗi đã bỏ chạy qua nhà người ta là sao?
Qủa nhiên là tình địch, Nguyễn Hành Chu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Quân Hoa, đôi mắt nhíu lại, trong lòng tính toán xem nên trùm bao tải y như thế nào.
Thiên Kích túm anh ngồi xuống sô pha.
Vừa vào, Quân Hoa đã thấy tóc Nguyễn Hành Chu xoăn xoăn, trên trán còn có một vòng dấu tay hồng hồng, y kinh ngạc, hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
Nguyễn Hành Chu nghe vậy đã cao ngạo, lãnh diễm ngửa đầu, tranh thủ đi đả kích tình địch, giọng nói cực kì cao thâm còn nheo mắt lại:
"Tóc là Thiên Kích uốn nóng đó, sao? Hâm mộ à?"
Quân Hoa: "...."
Không, cái dạng của ngươi không đơn thuần chỉ là đem đi nướng tiêu thôi đâu anh bạn à! Hình như đây là bạo lực gia đình phải không? Tuyệt đối là bạo lực gia đình!
Quân Hoa dở khóc dở cười nhìn về phía Thiên Kích:
"Ngươi vẫn nên đối xử tốt hơn với hắn một chút đi."
Bị ông bạn già phát hiện, Thiên Kích có hơi xấu hổ xị mặt, bình tĩnh đồng ý:
"Biết rồi."
Nguyễn Hành Chu không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, anh nhăn mày, hỏi lại Quân Hoa:
"Anh không hâm mộ hả?"
Không.
Quân Hoa trầm mặc một giây rồi cười một nụ cười tươi rói.
"Hâm mộ lắm, thật sự rất đẹp."
Nguyễn tổng tài: Vì sao miệng ổng nói hâm mộ mà mình cứ cảm thấy ổng đang thương cảm cho mình nhỉ?
"Đúng rồi."
Quân Hoa nhanh chóng lái đề tài, dịu giọng hỏi anh:
"Chuyện của hai người, Thiên Kích đã nói với tôi rồi, Hành Chu, cậu thấy Thiên Kích ở bên cậu là vì sao?"
"Vì sao hả?"
Nguyễn Hành Chu, Nguyễn tổng tài, kinh ngạc nói:
"Đương nhiên là vì sắc đẹp và sự đáng yêu của tôi rồi, chuyện này còn cần phải hỏi à?"
Thiên Kích: "...."
Quân Hoa: "...."
Ba giây sau, gân xanh nhảy bừng bựt trên trán hắn, Thiên Kích yên lặng đứng lên lại bị Quân Hoa đè lại bả vai!
Thiên Kích: Để ta giết hắn! Đừng có cản ta!
Quân Hoa: Bình tĩnh, bình tĩnh...
Cho dù hắn có là Trương Tam 360 độ không góc chết hay đi phẫu thuật thẩm mĩ cũng không có dũng khí trưng cái bản mặt liệt ra mà nói: "Tui siêu dễ thương, anh ấy nhất định là u mê sắc đẹp của tui", ở một phương diện nào đó thì nói được câu này ra vẫn rất đáng để cổ vũ!
Nguyễn Hành Chu khó hiểu:
"Hai người sao lại bày ra vẻ mặt đó, chẳng lẽ không phải?"
Quân Hoa đang dùng toàn bộ linh lực để áp chế vị Long Quân sắp nổ banh chành, y vừa kéo khóe miệng lên, sắc mặt hơi trắng, gật đầu:
"Cũng, cũng có lý do này."
Chắc vậy.
"Ừm, chắc chắn là có."
Dù gì thì mỗi ngày khi hít rồng, Thiên Kích đều sẽ nở một nụ cười (dữ tợn) dịu dàng (hạt nhân).
Nguyễn Hành Chu nghiêm túc gật đầu, dựa vào vai Thiên Kích, anh ngửa đầu dùng cặp mắt cá chết để phóng ánh mắt rù quyến.
Ánh mắt rù quến và cái mồm hở đó như muốn vả vào mặt hắn, Thiên Kích trừng lớn cặp mặt rồng, khóe mắt như muốn nứt ra: Có cái rắm! Quân Hoa mả cha nhà ngươi buông ta ra! Để ta nói chuyện!
Quân Hoa mỉm cười: Xin lỗi, không thả đâu, dù gì ta cũng là cái cây có nhiều rễ mà.
Quân Hoa dùng linh lực của mình đè chặt Thiên Kích, dịu giọng nói với Nguyễn Hành Chu:
"Vừa rồi ta đã nói với Thiên Kích, thật ra Thiên Kích cũng không phải hoàn toàn không quan tâm đến cậu."
Thiên Kích: Có cục cớt!
Quân Hoa cười tủm tỉm:
"Hắn không chỉ thích, khụ khụ, sự đáng yêu của cậu, quan trọng nhất là cậu rất cố chấp với hắn, tuy rằng tôi cũng không biết phần cố chấp này là vì sao, nhưng nếu cậu có thể vì Thiên Kích làm được chuyện đó, thân là bạn bè của hắn, tôi thật sự rất cảm ơn cậu.
Đáng yêu cái mông tao nè!
Thiên Kích cố giãy giụa cơ bắp cả người, nhưng thứ Quân Hoa am hiểu nhất là y thuật và thuật giam cầm.
Nguyễn Hành Chu nghe đến đây, đôi mắt hơi sáng lên, vì không để cho "tình địch" nhìn thấu mới ra vẻ rụt rè "ừm" một tiếng.
Nhưng tiếp theo, Quân Hoa lại tung thêm một trái bom.
Y nói:
"Thiên Kích cảm thấy vẫn là ở bên cậu khá thích hợp hơn, cậu mới là người phù hợp để cho hắn dựng dục con nối dõi."
Nghe vậy, Nguyễn Hành Chu ngẩn ra, anh không thể tin nổi mà quay đầu nhìn Thiên Kích:
"Thật vậy chăng?"
Quân Hoa lặng lẽ buông lỏng Thiên Kích, y nhíu mày trộm nháy mắt ra dấu với hắn
Ta đều đã nói thay ngươi hết rồi, ngươi gật đầu đại đi!
Nguyễn Hành Chu nhìn chằm chằm hắn, một thứ mềm mại, ngọt ngào lắng đọng trong đôi mắt đen nhánh của anh, anh chờ mong đến vậy, ngay cả cơ thể cũng nghiêng về phía trước không ít.
Thiên Kích vừa nãy còn giãy giụa kịch liệt, vừa nhìn anh một cái đã nhanh chóng quay đầu đi, nhưng, không đến một phút sau, lỗ tai của vị Long Quân trẻ tuổi đã bắt đầu đỏ lên, hắn nhếch khóe miệng lên lộ ra răng nanh bén nhọn như thể mất kiên nhẫn.
"Ừm..."
Hắn hừ hừ có lệ.
Nhưng trong thế giới của Nguyễn Hành Chu, pháo hoa lộng lẫy đã nổ banh trời.
Mấy bé con cởi truồng đang nắm tay khiêu vũ trên đỉnh đầu xướng lên khúc ca lễ đường.
Nguyễn Hành Chu ngược lại không biết phải làm sao, khuôn mặt còn phối hợp làm ra biểu cảm ngu ngơ.
Trong nháy mắt sau đó, anh ịn đầu vào trong ngực Thiên Kích, ngón tay nắm chặt quần áo của hắn.
"Thiên Kích!"
Long Quân trẻ tuổi nhìn anh kích động, sung sướng, trong lòng như cũng có một thứ gì đó nhẹ nhàng gãi gãi đến phát ngứa.
Giọng nói của hắn vô thức đè xuống, trả lời:
"Ta đây."
Nguyễn Hành Chu hít mũi, la to:
"Tôi nhất định sẽ đẻ một mụn con cho anh!"
Thiên Kích:.... Ngươi xem Long tộc của ta là gì? Heo hả?