Lê Mộng Thủy tỉnh dậy vào lúc đêm muộn, nàng lờ mờ mở mắt thì tá hoả khi ngay trước mặt là dung nhan Trịnh Thục Đoan đập vào mắt mình! Trịnh Thục Đoan nằm bên cạnh nàng ở mé ngoài giường, đôi chân mày nhíu lại cau có cả ngay khi đã say giấc làm Lê Mộng Thủy thương cảm, nàng gác tay nằm nghiêng bên thầm lặng ngắm nhìn gương mặt ấy, như năm xưa đã bao lần từng nằm kế cận thế này trong những đêm khuya thanh tĩnh. Cổ tay cổ chân Lê Mộng Thủy rát buốt vì xích sắt còn in hằn dấu vết, cả chiếc lưỡi cũng nóng bỏng nhói đau, nhưng nàng đều không màng tới, chỉ duy nhất muốn tận hưởng khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc bình yên nằm cùng một giường ngỡ đã đánh mất từ lâu! Đang chăm chú ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt Trịnh Thục Đoan thì bỗng đâu người kia cất giọng, mặc dù đôi mắt không hề hé mở mà cớ sao vẫn phát hiện Lê Mộng Thủy đã tỉnh! Thật kỳ lạ... Chất giọng Trịnh Thục Đoan trầm trầm bình ổn, nghe kĩ cứ như người đã từng trải không ít gió sương mới hình thành được phong thái vững vàng như đá núi ở hiện tại.
- Nhìn đủ chưa? Chắc cô cũng biết lén lút nhìn chủ nhân như vậy là vô lễ! Dứt lời, Trịnh Thục Đoan từ từ mở mắt, con ngươi đen láy tựa hồ muốn xoáy thẳng vào tâm can Lê Mộng Thủy. Đáp lại, nàng vừa định mở miệng cất lời thì đột nhiên chiếc lưỡi đau đớn run rẩy, có lẽ do kiềm sắt đã làm tổn thương mất rồi! Lê Mộng Thủy hoảng sợ, không phải vì đau, mà vì giờ nàng không thể nói chuyện được nữa, có phải chăng về sau cũng không thể nói, không thể hát được nữa không? Hiểu được vấn đề, Trịnh Thục Đoan chống tay ngồi dậy, nhìn Lê Mộng Thủy vẫn nằm bên cạnh mắt lệ rưng rưng bất lực nhìn mình, nói mà như ra lệnh. - Há miệng, đưa lưỡi ra đây xem. Lê Mộng Thủy ngập ngừng, tự dưng nàng lại thấy ngại, trong căn buồng yên tĩnh chỉ có hai người, một nằm một ngồi trên giường, khoảng cách quá ư gần gũi lại còn phải há miệng đưa lưỡi ra, thử hỏi có ai đủ mặt dày mà không biết ngại?
Không để mình chờ đợi lâu, Trịnh Thục Đoan có rất ít kiên nhẫn, bèn thẳng tay siết lấy cằm Lê Mộng Thủy, bắt buộc nàng ấy phải há miệng ra, rồi ra lệnh. - Đưa lưỡi ra. Lê Mộng Thủy thẹn đến đỏ cả mặt, quên mất luôn đau đớn rưng rưng nhìn cô. - Cô chống đối tôi à!? Bực bội, Trịnh Thục Đoan siết chặt hơn bàn tay, bất giác làm Lê Mộng Thủy "Ưm" lên một tiếng, muốn có bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội trong khoảnh khắc này! Mắt thấy người kia ứa lệ lăn dài trên mi, dung nhan vốn từng rất đỗi quen thuộc, từng đẹp đến say động lòng người, từng kiều diễm đứng trên đài cao sân khấu lung linh giữa hoa đèn rực rỡ, giờ đây lại phải muôn phần chật vật trong tay mình, Trịnh Thục Đoan cong môi mỉm cười hưng phấn. Cô nhớ lại tháng ngày năm xưa, gần kề Lê Mộng Thủy nhưng sự thật khoảng cách giữa họ luôn là một vách ngăn chán ghét, không bao giờ cô được phép đả động chạm tay vào nhan sắc ấy, mặc dù vẫn hằng mong mỏi có thể nâng niu nó bên mình. Giờ đây, vật đổi sao dời cả rồi, cô chính là chủ nhân của Lê Mộng Thủy, không phải đứa con gái nghèo nàn tự ti mãi về bản thân như năm cũ, bây giờ...Trịnh Thục Đoan sở hữu Lê Mộng Thủy! "Vậy bây giờ mình muốn làm gì mà chẳng được!" Nghĩ là làm, Trịnh Thục Đoan bất ngờ cúi xuống, đem môi mình áp vào vành môi nứt nẻ của Lê Mộng Thủy trong sự sững sờ tột cùng của nàng! Trịnh Thục Đoan tim như bị chấn động "Làm được rồi, mình đã làm được điều này với cô ta rồi!!!" Sau một hồi yên vị cảm nhận, sau một hồi Lê Mộng Thủy đơ người không dám động đậy thì Trịnh Thục Đoan tiếp tục di chuyển đôi môi, cô mím lấy đầu lưỡi ẩm nóng của Lê Mộng Thủy từ từ kéo ra, cứ như đang dẫn đường cho nó thoát khỏi thẹn thùng. Khi hai đôi môi tách rời, Lê Mộng Thủy mặt như đốt hoả, chỉ thấy Trịnh Thục Đoan đối diện như phủ tầng sương, biểu tình không nhìn rõ rốt cuộc đang nghĩ gì. Nàng cũng đành vậy, phải đưa lưỡi ra, đầu lưỡi hồng nhuận có lằn đỏ hằn lên, hẳn là do kiềm sắt, chắc làm nàng đau lắm! Trịnh Thục Đoan kề mặt chăm chú quan sát vết thương rồi bước xuống giường, đi qua đằng tủ lấy ra chiếc lọ sứ mang tới, lại rắc thứ bột trắng trong lọ lên lằn đỏ trên lưỡi Lê Mộng Thủy, thuốc vừa thấm vết thương liền buốt nhói, nàng nhíu mày chịu đựng. - Cứ rắc thuốc này ba buổi một ngày, chừng ba bốn hôm nữa sẽ khỏi.
Dứt lời, Trịnh Thục Đoan dúi lọ thuốc vào tay Lê Mộng Thủy, lạnh nhạt bước ra khỏi buồng. ... Cửa vừa đóng lại đằng sau lưng, Trịnh Thục Đoan liền thở hắt ra nhẹ nhõm, bàn tay đặt nơi tim mình cảm nhận nhịp đập nãy giờ vốn rối loạn, lại men dần chạm tới làn môi, nhớ lại khoảng khắc ban nãy...thật không ngờ có một ngày cô có thể làm vậy với Lê Mộng Thủy...thật khó ngờ! Với Lê Mộng Thủy nằm trên giường cũng chẳng khá khẩm gì hơn, nàng không biết vì sao Trịnh Thục Đoan lại làm vậy với mình, nhưng...nàng cũng chẳng hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn mơ hồ một chút vui sướиɠ, vấn vương sự dịu dàng ấm áp khi hai đôi môi khẽ chạm, tự nhủ chắc mình điên thật rồi. ... Bắt gặp em mình đang đứng ở dưới bếp, chuyện trước nay hiếm có xảy ra, Trịnh Kiến Trạch không khỏi ngạc nhiên, phủi phủi vạt áo Sơ mi rồi bước lại gần hỏi. - Em làm gì ở dưới này? Không phải em ghét nhà bếp lắm sao? Trịnh Thục Đoan thoáng nhớ lại, lý do cô không thích gian bếp là vì không muốn gợi nhắc về khoảng thời gian còn là con Ngô phải nấu cơm cho đoàn. - À, em kêu con Năm nấu tô cháo Yến, sợ nó sớ rớ lâu lắt hư bột hư đường nên đứng đây canh luôn. - Đó giờ con Năm đâu có hậu đậu, em lo gì, lên nhà trên ngồi cho mát, ở đây dầu mỡ nóng nực.
Trịnh Thục Đoan giữ nguyên ý kiến. - Thôi anh, cũng sắp xong rồi, em đợi rồi bưng vô buồng cho Lê Mộng Thủy luôn. Đây hoạ chăng chính là lời buộc miệng. Trịnh Kiến Trạch nghe xong liền cong môi, nụ cười mang đầy hàm ý. - Em gái của anh hai biết quan tâm người hầu kẻ hạ từ bao giờ vậy đa? Biết mình lỡ lời, Trịnh Thục Đoan bày vẻ bất cần, nhún vai đáp. - Cô ta mắc nợ em, anh cũng nghe qua chuyện rồi, em phải từ từ giày vò cô ta. - Em gái của anh thấy vui là được. Dứt lời, Trịnh Kiến Trạch chắp tay sau lưng rời đi khỏi bếp. Trịnh Thục Đoan gọi với theo cất tiếng hỏi. - Khuya vậy rồi anh hai còn chưa ngủ là vì vẫn bận nghiên cứu "thứ đó" sao?
Trịnh Kiến Trạch dừng bước, quay đầu lại nở ra một nụ cười rất tươi, tươi đến mức tựa hồ kéo dài đến tận mang tai. - Ừ phải đó! Sắp đại công cáo thành rồi. Đáp lại, Trịnh Thục Đoan cũng nhếch môi ẩn ý. ... Biệt phủ này nằm ở vùng gần ngoại ô thành Long Hồ, vừa đủ náo nhiệt cũng lại vừa đủ yên tĩnh "nếu cần". Căn biệt phủ rộng lớn xây dựng theo lối kiến trúc Phú Lãng Sa, dùng đá mài Hoa Cương làm chủ đạo. Trong sân trồng đầy kiểng vật hiếm lạ, người hầu hơn trăm cứ lặng lẽ chăm sóc căn biệt phủ này. Nhìn từ xa xa đây là toà kiến trúc vô cùng đồ sộ, nhìn lại gần gần càng thêm sang trọng nguy nga, nơi này chính là nhà của Trịnh Thục Đoan! Lại nói tới Trịnh Thục Đoan tự tay bưng tô cháo Yến vào buồng mình mang tới cho Lê Mộng Thủy, xem qua vết thương thấm thuốc đã có chút chuyển biến khá hơn, cô khẽ cười hài lòng, chu đáo đỡ dậy, rót trà ấm cho nàng súc miệng, lại ở một bên dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch vết nước. Tất thảy cử chỉ đều thuần thục dịu dàng, làm cho Lê Mộng Thủy miên man một linh cảm khó tả. - Ăn cháo đi. Bây giờ Trịnh Thục Đoan lại còn muốn tự mình đút cháo cho Lê Mộng Thủy, thật khiến người không khỏi hồ nghi... Lê Mộng Thủy ấp úng, ra hiệu rằng mình có thể tự ăn, nhưng Trịnh Thục Đoan không bằng lòng nhượng bộ, vậy là nàng đành để cô đút cháo cho mình. Trịnh Thục Đoan nâng lên muỗng cháo khẽ thổi, lại cẩn trọng đút nàng, vết thương vì bị tác động mà rát buốt khiến cho nàng nhất thời nhăn mặt. - Chịu khó một chút, phải ăn mới lấy lại sức.
Quả thực, cuộc sống cơ cực đã khiến Lê Mộng Thủy gầy đi không ít, càng hao tổn sức khỏe, từ bao giờ nàng lại dễ dàng đổ bệnh, ngất xĩu như thế cũng không biết. Từng muỗng... Từng muỗng... "Là cháo Yến mắc tiền, Trịnh Thục Đoan để mình ăn thứ cháo quý giá này sao?" Lê Mộng Thủy thầm nghĩ. Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Trịnh Thục Đoan phân bày. - Năm xưa cô cũng pha mật ong trân quý cho tôi uống, tôi đổ bệnh cũng cất công săn sóc. Trịnh Thục Đoan này có ơn sẽ trả! Thực chất lời này ẩn nghĩa sâu xa, trọn vẹn ý rằng cô có ơn sẽ trả mà có thù tất báo! Chỉ là Lê Mộng Thủy lại không nhìn ra... Cũng phải thôi, vì nàng vốn chẳng hề gây thù chuốc oán với cô. ... Lê Mộng Thủy ăn không hết nổi tô cháo đầy nên đành bỏ dở, Trịnh Thục Đoan kêu cô cứ việc nằm ở giường này ngơi nghỉ, lại không hề nói rằng mình cũng sẽ nằm đây! Lúc cô bỏ guốc leo lên giường nằm thì Lê Mộng Thủy mới ngỡ ngàng, tròn xoe mắt nhìn cô. - Nhích vào trong, định lấn tôi té xuống à? Lê Mộng Thủy nghiêng đầu ý muốn hỏi "Sao lại nằm đây?" - Buồng tôi, giường tôi, không nằm đây thì nằm đâu? Hay cô muốn độc chiếm? Lê Mộng Thủy vội vã lắc đầu. - Nằm xuống, ngủ đi, mai không cần dậy sớm. Dù khó hiểu lắm, nhưng nàng vẫn làm theo, ngoan ngoãn nằm xuống, lại vẫn thẹn thùng mà cứ trăn trở nhìn lên trần nhà, bởi dẫu sao đây đã không còn là Ngô ngày trước, nàng càng không thể tự nhiên như xưa, chưa kể hai người ban nãy còn vừa...làm hành động ngượng ngùng đó... - Ngủ đi, lệnh đấy! Trịnh Thục Đoan xoay người kéo mền đắp cho Lê Mộng Thủy rồi vòng tay qua ôm nàng, đầu vùi vào hõm cổ khẽ dụi dụi, xem chừng thoải mái lắm. Và đúng vậy, sự thật mà nói thì đây chính là giấc ngủ thoải mái nhất trong suốt ba năm qua cách biệt của Trịnh Thục Đoan.