Bến sông Tiền sóng bạc lững lờ trôi, tà dương mênh mang phủ lên trên nó một màu cam vàng vọt thảm não. Nàng nối gót Trịnh Thục Đoan rời khỏi ghe bầu, bước chân lảo đảo lên ván gỗ, dĩ nhiên Lê Mộng Thủy sẽ không vấp ngã, dẫu sao nàng cũng đã quen thuộc lên xuống ghe xuồng. Có điều như một phản xạ tự nhiên mà chính Trịnh Thục Đoan cũng không ngờ tới, cô vươn tay ra đỡ lấy eo nàng, vô thức dìu đỡ Lê Mộng Thủy vững vàng bước lên thềm đá. - Cảm ơn em...à không...cảm ơn cô ba... Trịnh Thục Đoan bối rối, vội vàng buông tay lánh mặt, cô một mạch đi tới chiếc xe Huê Kỳ đang chờ sẵn trên lộ, Trịnh Kiến Trạch thành thục mở cửa, lập tức cô chui tọt vào trong chẳng mảy may ngoái đầu nhìn lại. Lê Mộng Thủy khẽ cười trông theo, thầm nghĩ "Thì ra cũng không đến nỗi lạnh lùng, con bé ngốc nghếch này!" Chiếc xe Huê Kỳ lăn bánh chạy xa, bỏ lại Lê Mộng Thủy cùng đám gia đinh vừa dưới ghe đi lên mới nãy, lạ lùng thay mấy người từng ở cùng ghe với nàng đều dọn đồ rời đi hết. Chỉ độc nhất một bà gia nhân già còn ở lại, bà này gói ghém giỏ đệm rồi ra hiệu cho Lê Mộng Thủy đi theo.
Họ ra chỗ gốc Bàng có chiếc xe kéo đang đợi, nhẹ nhàng ngồi lên, rồi bà gia nhân bèn đưa cho gã phu mảnh giấy, lại nói. - Tới địa chỉ này! Gã phu chậm rãi gật đầu, cứ thế đều đều bước chân kéo theo chiếc xe lắc lư đi qua những cung đường. Ban đầu còn cảnh phố thị lưa thưa, dần dà đường xá trở nên đìu hiu heo hắt, suốt quá trình này Lê Mộng Thủy bất an vô cùng lại không dám mở lời dò hỏi, nhưng giọt nước rồi cũng phải tràn ly khi chiếc xe kéo rẽ vào ngã đường chật hẹp, hai bên toàn là lao sậy bụi cỏ um tùm. Nàng khẩn trương buộc miệng. - Chúng ta đang đi đâu vậy!? Không phải nên về tư gia của cô ba hay sao?
Bà gia nhân trầm giọng, đáp. - Sẽ về, nhưng trước tiên người hầu mới như cô phải tới một chỗ. - Chỗ? Chỗ nào chứ? Cô ba có biết điều này hay không!? Bà gia nhân ném cho Lê Mộng Thủy cái nhìn sắc lẹm, lại kiên trì đáp. - Đây là luật của gia đình này, cô cậu chủ đặt ra thì tất nhiên phải biết, phí lời! Nghe vậy, Lê Mộng Thủy mới dằn tâm thở phào. Nhưng lòng nàng trấn an chẳng được bao lâu thì đã phải kinh hoàng dậy sóng! Chuyện là gã phu kéo xe đến một ngõ nhỏ, trong ngõ có ngôi nhà gạch đỏ, bà gia nhân dắt nàng vào trong rồi chẳng nói chẳng rằng cùng hai người đàn ông đã chờ sẵn khống chế trói ghì nàng lại mặc cho Lê Mộng Thủy gào lên thảm thiết. - Các người làm gì vậy!? Tại sao lại trói tôi!? Mau thả tôi ra, thả tôi ra! Nhìn hai gã nam nhân cao lớn vạm vỡ như hai tên hàng thịt, à không...nói đúng hơn là như hai tên đao phủ thủ đang sừng sững giữa căn nhà tối tăm bốc mùi tanh tưởi! Lê Mộng Thủy hoảng loạn hãi hùng, nhưng bất kể nàng có vùng vằng giãy dụa cách mấy cũng không tài nào thoát ra khỏi mớ xích sắt hoen gỉ đang khoá chặt tay chân thân mình.
Lúc này, bà gia nhân mới chủ động giải bày. - Đừng chống cự vô ích, sẽ xong nhanh thôi, xong xuôi cô sẽ được nghỉ ngơi một tháng, đến khi lành lặn thì có thể chính thức hầu hạ ở biệt phủ rồi. Nghe đến đây, toàn thân Lê Mộng Thủy túa ra mồ hôi lạnh, giọng nàng lạc đi vì sợ, đôi mắt mở to không dám tin vào tai mình. - Bà nói điều quái quỷ gì vậy!? Xong nhanh là xong cái gì? Cái gì mà nghỉ ngơi một tháng? Cái gì mà lành lặn? BÀ ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY!? CÁC NGƯỜI ĐANG ĐỊNH LÀM GÌ TÔI!??? Bà gia nhân cười khẩy. - Thật ra vẫn có mấy kẻ sức yếu sẽ bị nhiễm trùng mà ૮ɦếƭ, nhưng nghe nói cô đây là người hầu do chính cô ba chọn về nên chắc không dễ dầu gì ૮ɦếƭ trước khi được cống hiến sức lực cho cô ba đâu nhỉ? Đừng trách mụ không nói trước với cô, chúng tôi là chuẩn bị cắt lưỡi, chặt mười đầu ngón tay của cô đấy! Lê Mộng Thủy lã người, nếu không phải đang bị trói trên ghế gỗ thì chắc chắn bây giờ nàng đã khụy ngã mất rồi! Thất thần đến mức, nàng chỉ có thể lẩm bẩm mấy câu vô thức. - Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao chứ...? - Vì cô cậu chủ không tin tưởng vào sự trung thành tuyệt đối của đám dân đen các người, ngoại trừ mụ, mụ sẽ không bao giờ phản bội cô cậu chủ! Còn lại tất cả đều phải cắt lưỡi để tránh bép xép nhiều lời, hm...đáng lẽ chỉ cắt lưỡi thôi là đủ, nhưng cậu hai Trạch nói rằng cô biết viết chữ, nên bắt buộc phải chặt đầu ngón tay, không khéo sau này cô sẽ viết lung tung! Nhưng yên chí đi, chỉ chặt đầu ngón tay thôi, cô không cầm viết được nhưng vẫn sẽ làm việc được, không tàn phế đâu mà lo, gia trang này cũng sẽ không chứa kẻ vô dụng haha!!! Nước mắt Lê Mộng Thủy trào ra, nàng không còn thốt được lời nào khi hai tên đàn ông vạm vỡ kia mang ra kiềm sắt và dao nhọn. Một tên dùng tay trái Ϧóþ chặt cổ nàng ép nàng phải há miệng rồi tay phải thì dùng kiềm sắt còn thoảng mùi máu đông ấn vào kéo chiếc lưỡi nhỏ ra. Tên còn lại cũng thành thạo lắm, mọi động tác đều rành mạch, ắt hẳn đã từng thực hiện quá trình dã man này trước đây không ít lần!
Hắn giơ cao con dao bén ngót lên, chuẩn bị hạ xuống cắt phăng chiếc lưỡi đỏ hồng run rẩy của Lê Mộng Thủy. Lúc này, nàng bất lực hoàn toàn, ngoài tiếng ú ớ thê thảm phát ra từ cổ họng thì còn lại đều vô phương chống trả. Đành lòng nhắm chặt đôi mắt chấp nhận số phận an bày... Nhưng bỗng dưng!!! "Ầm!" Một tiếng, cánh cửa bị xô đổ, làm cho bà gia nhân cùng hai tên man rợ giật bắn mình, bất giác làm rơi con dao xuống đất vang lên thanh âm loảng xoảng chói tai. Người ngang nhiên xông vào phá đám không ai khác chính là Trịnh Thục Đoan, toàn thân cô mồ hôi nhễ nhại, thở dốc từng cơn như sắp đứt hơi tới nơi, mặc dù vậy vẫn gắng gượng cất lời, từng tiếng đứt quãng chật vật. - Tránh ra! Cấm các người...chạm vào cô ấy!!! Bà gia nhân hốt hoảng vội vàng chạy tới toan đỡ lấy Trịnh Thục Đoan nhưng bị cô thẳng chân đạp vào bụng ngã vật ra đau đớn, cô lớn giọng quát. - Lũ ngu xuẩn! Ai cho chúng bây tự tiện đem người của tao tới đây!!!? Hai tên đàn ông thấy cô chủ tức giận thì lấy làm bối rối, thực ra bọn chúng vẫn chưa biết bản thân rốt cuộc đã làm sai chỗ nào. - Còn không mau cởi trói!!! Trịnh Thục Đoan phẫn nộ. Sau khi tháo hết xiềng gông, Lê Mộng Thủy vô lực ngã nhào, cũng may Trịnh Thục Đoan nhanh tay lẹ chân đỡ kịp, nhìn dáng vẻ yếu ớt trong vòng tay mình đã lịm đi tự lúc nào, cô thoáng vẻ xót xa, chẳng quản ngại bế lên Lê Mộng Thủy, một đường tiến thẳng ra chiếc xe Huê Kỳ đang chờ đợi ngoài đầu ngõ, bỏ lại đằng sau là căn nhà gạch đỏ tanh tưởi mùi máu thịt!
... Trong buồng riêng tại biệt phủ, Trịnh Thục Đoan đã ngồi bên cạnh Lê Mộng Thủy còn chìm trong cơn mộng cũng mấy canh giờ rồi. Cô cứ ngồi như vậy, tựa hình cây tượng đá, lặng lẽ thu hết mọi cử động dù là nhỏ nhặt nhất của Lê Mộng Thủy vào tầm mắt. Trông thấy nàng khẽ cau mày, cô không vui "Chậc" một tiếng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa xoa mi tâm Lê Mộng Thủy, cử chỉ dịu dàng trìu mến xiết bao. Và rồi lại khẽ khàng cúi đầu xuống kề sát bên tai nàng mỉm cười thầm thì. - Cô có biết nếu tôi đến trễ một chút thì hậu quả sẽ thế nào không? Thì...giai nhân Lê Mộng Thủy sẽ trở thành ả đàn bà tàn phế! Tôi thật sự không đành tâm để cô thành ra dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ đó, chí ít...kẻ duy nhất trên đời này được phép ђàภђ ђạ tra tấn từ tinh thần cho tới thể xác của cô chỉ có thể là tôi! Là mỗi mình tôi! Là Trịnh Thục Đoan này!!! Nói đến đâu ánh mắt Trịnh Thục Đoan lại càng long lên sòng sọc đỏ ngầu tơ máu đến đó! Cô chống tay bên mép giường ngó nhìn gương mặt khổ sở cả ngay khi đã chìm vào giấc ngủ của Lê Mộng Thủy, gương mặt này từng xinh đẹp biết mấy, cả ngay bây giờ nó vẫn ẩn tàng đường nét thanh tân, ngày xưa cô đã bao lần hằng mong được chạm tay tới nó, được vuốt ve đôi gò má hây hây hồng nhuận này...nhưng đáng tiếc...đằng sau vẻ đẹp động lòng ấy thì Lê Mộng Thủy lại là tiện nhân sâu độc rắn rết! Cô hận, hận đến thấu xương tận tủy con khốn này! Đáng lẽ nợ nần đã trả xong trong lần phóng hoả năm ấy, nhưng không ngờ Lê Mộng Thủy chẳng những không ૮ɦếƭ mà còn lưu lạc tha phương để rồi cuối cùng lại cùng cô tương ngộ. Đây chính là ý trời, ý trời cũng muốn con khốn này phải hoàn trả tất thảy nỗi thống khổ ô nhục cô đã từng chịu đựng vì sự phản bội của nó! Trịnh Thục Đoan tự nhủ, lần này ông trời đã đưa đường dẫn lối để oan gia gặp gỡ, cô chắc chắn sẽ chẳng phụ lòng, nhất định sẽ "chăm sóc" Lê Mộng Thủy thật tốt, tốt đến mức cả ngay ở kiếp sau ả cũng không bao giờ quên được sự "chăm sóc tận tình" này!!!