Bách Họa Niên vừa kết thúc cuộc họp online với trụ sở bên Anh, anh tựa người ra sau ghế, day day mi tâm đau nhức.
Anh sực nhớ ra gì đó, đưa mắt nhìn về phía sofa, nhìn thấy An Linh đang nằm co người, mắt nhắm nghiền, có vẻ là ngủ mất rồi.
Quay lại buổi chiều sau khi ăn cơm xong, Bách Họa Niên dọn dẹp sạch sẽ bỏ rác vào thùng rồi cầm điện thoại đứng dậy gọi Trần Nam: "Cậu lái xe đưa An Linh về!".
An Linh ngồi sau lưng nghe vậy liền lên tiếng: "Cháu không về đâu, muốn đợi chú về cùng".
Bách Họa Niên nghe vậy thì nhíu mày quay lưng lại, một vài ký ức không vui hiện lên trong đầu của anh, anh nói bằng giọng trầm trầm: "Nhưng tôi rất bận, không thể chơi với em được".
An Linh hơi ngạc nhiên nhìn anh, vì giờ đây gương mặt anh không còn vẻ dịu dàng nữa mà là nét mặt đang kiềm chế cơn tức giận.
An Linh không biết mình nói sai điều gì, liền đứng dậy kéo cổ tay Bách Họa Niên: "Cho cháu ở lại đi, cháu hứa sẽ không làm phiền chú đâu mà" nhìn gương mặt đang hối lỗi của An Linh dù bản thân chẳng có lỗi gì cả, Bách Họa Niên như vừa bừng tỉnh, anh liền điều chỉnh lại nét mặt nói vào điện thoại: "Không cần nữa đâu!".
Anh thỏa hiệp rồi, An Linh vui mừng ngồi xuống sofa làm dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn, còn phất phất tay thúc giục anh: "Chú mau đi làm việc đi, cháu nghịch điện thoại sẽ không làm phiền chú".
Lúc nãy Bách Họa Niên lại nhớ đến khi còn quen Tô Bạch Ngọc, 1 năm trước khi chia tay, anh ít về nhà hơn vì bận ở lại công ty xử lý công việc, mỗi lần như vậy Tô Bạch Ngọc luôn đến công ty làm loạn, có lần cô ta còn quá đáng đến mức thuê người đánh cả đối tác nữ quan trọng của Bách Họa Niên vì cho rằng đó là nhân tình của anh, làm công ty phải bồi thường tổn thất một số tiền không nhỏ, vị đối tác kia đương nhiên là hủy hợp tác, sau lần đó Bách Họa Niên tức giận đến mức tán Tô Bạch Ngọc một cái, anh cũng dứt khoát không về nhà nữa và dặn dò bảo vệ không cho Tô Bạch Ngọc bước nữa bước vào công ty.
Quay về hiện tại, An Linh hứa được làm được thật sự không phá rối anh, xem điện thoại cũng biết ý mà tắt âm thanh đi, thật sự không làm phiền đến anh.
Quyết định theo đuổi An Linh của Bách Họa Niên quả thật không sai.
Đến cả dáng ngủ mà cũng ngoan ngoãn như con mèo con, Bách Họa Niên ngồi xổm 1 chân xuống đưa tay chầm chậm sờ mặt An Linh ánh mắt đầy thâm tình.
Da mặt An Linh được chăm sóc kỹ càng, vừa trắng, vừa mịn, không có một đốm mụn nào hết, lý do vì sao Bách Họa Niên thích véo má An Linh, hôm nay cô lại không trang điểm, mặt mộc đã xinh cỡ này rồi, Bách Họa Niên nghĩ nếu cô dậm thêm một tí phấn, một miếng son, sẽ càng đẹp đến mức nào nữa.
Đột nhiên An Linh quay người, nhờ Bách Họa Niên nhanh mắt ôm cô lại, xém tí nữa là An Linh rơi xuống đất rồi, cô còn nói mớ gì đó, anh phải đưa sát tai lại mới nghe được: "Chú...già..."
Bách Họa Niên đen mặt, lúc này anh thật muốn ném An Linh ra cửa sổ nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu này lại không nở.
Anh nở nụ cười dịu dàng, ôm ngang An Linh lên, cô thật sự ngủ rất say, lúc đầu cô khó chịu nhíu mày nhưng nhanh chóng được Bách Họa Niên đặt lên chiếc giường lớn êm ái ở phòng nghỉ bên cạnh lại nhanh chóng chìm vào giấc say nồng.
Cuối tháng 11, thời tiết bên ngoài càng lạnh, thỉnh thoảng còn có tuyết rơi, An Linh hay đùa rằng thời tiết này mà mặc ít quần áo một chút không đến 5 phút cô sẽ thành tảng băng mất, ví An Linh như mèo quả thật không sai.
Bách Họa Niên dém chăn kỹ cho An Linh rồi đi ra ngoài tiếp tục công việc.