Chú Ơi, Em Yêu Anh!

Chương 6: Em Nghĩ Gặp Tôi Là Ngẫu Nhiên À



8 giờ sáng, báo thức trong phòng An Linh reo lên một bản nhạc êm tai, cô với tay tắt đi, rồi rút vào chăn ngủ tiếp, lúc tỉnh dậy mở điện thoại lên xem đã là 9 giờ 06 phút.

An Linh tức tốc ngồi bật dậy, cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng, gấp gáp chải mái tóc rối bù chứ không có thời gian để buộc gọn gàng lên, vớ đại một bộ quần áo trong tủ.

Xong hết tất cả An Linh nhanh nhanh chạy xuống lầu, không cẩn thận chân còn va phải cạnh bàn đau điếng nhưng cô không rãnh quan tâm.

Lúc An Linh ra khỏi nhà, cô định chạy ra đầu đường để bắt taxi nhưng thật bất ngờ có một chiếc BMW quen thuộc đang đậu trước nhà cô.

Người đàn ông hạ kính xuống, ánh mắt sắc lẹm phóng về phía An Linh.

Hôm nay cô gái nhỏ xõa tóc, mái tóc dài đến thắt lưng bóng mượt, vài cọng tóc không nghe lời dính chặt vào má, anh thích hình ảnh này!!

An Linh nhìn thấy anh, hơi bất ngờ, quên cả trễ giờ, động tác gấp gáp dần chậm lại trước mắt anh.

"Trễ rồi còn không mau lên xe" đến khi Bách Họa Niên lên tiếng cô mới sực nhớ.

An Linh chạy một mạch đến thẳng xe anh chui vào thấy anh đã nhích qua một bên nhường chỗ cho cô, hôm nay anh không chạy xe mà do Trần Nam lái.

An Linh lên xe đóng cửa lại, chào hỏi Bách Họa Niên: "Chào chú buổi sáng".

Người đàn ông chỉ lạnh lùng nói với Trần Nam: "Lái xe đi".

Trần Nam nghe lệnh lập tức nổ máy xe phóng đi

Bách Họa Niên không trả lời An Linh, cô không bỏ cuộc tiếp tục nói: "Chú chờ từ khi nào thế, sao hôm nay lại rãnh đến đón cháu".

Bách Họa Niên gác tay lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Từ lúc 8 giờ 00 phút".

Không ai biết được Bách Họa Niên đã đậu trước nhà An Linh từ 3 giờ sáng, lúc Trần Nam đang ngủ thì dựng đầu anh ta dậy đến lái xe

Trong lúc mớ ngủ anh ta ngu ngốc mắng sếp vài câu bị Bách Họa Niên trừ hẳn 1 tháng lương, lần trước gấp 5 tiền thưởng của anh ta còn chưa đến tay đã bị sếp thu hồi vì lý do cười với An Linh.

Sếp thật bất công!!

Vậy là anh chờ cô 1 tiếng đồng hồ rồi.

An Linh biết lỗi cúi đầu nói lí nhí: "Xin lỗi chú".

Bỗng một chiếc xe tải lao thẳng đến chỗ họ, Trần Nam nhanh tay đánh lái làm An Linh nhào thẳng vào lòng ngực Bách Họa Niên, anh theo phản xạ tự nhiên ôm chặt lấy An Linh.

Bách Họa Niên lạnh lùng lên tiếng: "Chạy đàng hoàng" nhưng âm thầm đưa ngón tay cái với Trần Nam.

An Linh đỏ bừng mặt đẩy anh ra, ngồi ngay ngắn.

An Linh quay qua nói với anh: "Làm sao chú biết sáng nay cháu phải đi làm?".

Bách Họa Niên véo má An Linh một cái: "Chứ em nghĩ hôm qua gặp tôi là ngẫu nhiên à?".

Cảm giác mềm mịn trên bàn tay, Bách Họa Niên không nhịn được véo thêm vài cái đến khi An Linh bất mãn ôm mặt quay chỗ khác anh mới thôi.

Người đàn ông này thật tâm cơ.

Trên đường đi anh còn mua cả đồ ăn sáng cho cô.

Sau khi đưa An Linh đến quán cà phê, Bách Họa Niên đi thẳng đến công ty.

Giám đốc cũ nghe doanh Bách tổng về nước thì giao phó hoàn toàn việc cho anh rồi đi du lịch đâu đó cùng các em gái xinh đẹp tận hưởng nhưng anh ta không biết rằng trong 3 ngày này Bách tổng không hề đến công ty.

Công việc tồn đọng chắc phải thành núi rồi.



Hôm nay anh mặc một vest may thủ công, vừa vặn ôm sát cơ thể, mang một đôi giày da của Ý, bước vào sảnh công ty nhân viên đã xếp thành 2 hàng cúi đầu hô đồng thanh: "Chào mừng Bách tổng trở về".

Gương mặt Bách Họa Niên vẫn điềm tĩnh bước thẳng đến thang máy chuyên dụng giành cho giám đốc.

Bách Họa Niên bận rộn đến 5 giờ chiều, anh vứt tập tài liệu trong tay lên bàn, ngửa người trên ghế xoa xoa mi tâm đau nhức.

Anh sực nhớ ra gì đó, cầm điện thoại lên: "Cậu mau đi đón An Linh, có thể bỏ vụ trừ lương".

Trần Nam bên kia nghe sếp không trừ lương anh ta nữa mừng suýt nhảy cẫng lên, anh ta không chậm trễ nữa, để Bách phu nhân tương lai tức giận thì công việc thư ký này của anh chắc không cần làm nữa nói gì đến 1 tháng lương.

...----------------...

An Linh bên này cũng vừa giao ca lại cho Cao Sở Tiêu, buổi sáng cô đi muộn 1 tiếng phải đền bù lại thằng nhóc 1 ly cà phê.

An Linh vừa đẩy cửa tiệm cà phê ra định bắt taxi về nhà thì thấy Trần Nam đứng cạnh chiếc BMW quen thuộc của Bách Họa Niên.

"Cô An, mời lên xe, Bách tổng nhờ tôi đến đưa cô về nhà".

An Linh nói: "Chú ấy bận à, sao lại không đến".

Trần Nam gật đầu: "Bách tổng phải xử lí công việc nên không thể đến được, cô An, mời lên xe".

Trần Nam lập lại mấy chữ đó làm An Linh không thể từ chối được.

An Linh đành chui vào xe, Trần Nam đóng cửa lại, vòng qua ghế lái, nhìn kính chiếu hiệu nói với An Linh: "Cô An, muốn về nhà hay đi đâu ạ?".

An Linh ngẫm nghĩ một lát, bây giờ còn sớm, cô không muốn về nhà, hay là đến công ty của Bách Họa Niên, cô chưa từng đến đó, sẵn tiện đem cơm cho anh ấy, nghĩ vậy An Linh quyết tâm rồi nói: "Tôi muốn đến công ty của chú ấy, phiền anh rồi".

Cô gái này chưa từng đến công ty của Bách Họa Niên lại muốn đến làm gì chứ, Trần Nam thắc mắc nhưng làm gì dám hỏi, sợ lại bay 1 tháng lương chỉ đành tuân lệnh.

Trên đường đi, An Linh bảo Trần Nam ghé một nhà hàng Nhật nhìn có vẻ sạch sẽ mua 2 phần cơm trứng.

Từ quán cà phê nơi An Linh làm đến công ty của anh mất 20 phút, không nhanh không chậm.

Trụ sở tập đoàn Bách Thị cao 101 tầng, ở trên cùng là phòng làm việc của Bách Họa Niên.

An Linh tay ôm hộp cơm lẽo đẽo theo sau Trần Nam, đến cổng công ty thì bị bảo vệ chặn lại vì tưởng nhầm cô thành shipper giao cơm, chỉ thấy Trần Nam thì thầm gì đó vào tai bảo vệ đã thấy ông ta rối rít xin lỗi An Linh.

Thuận lợi vào đến sảnh công ty, một nữ nhân viên lại lén lút hỏi Trần Nam: "Hôm nay shipper giao cơm mà cũng vào được công ty của chúng ta á?".

Lời này vô tình lọt vào tai An Linh, cô nhìn lại mình thấy cũng đâu có tệ, áo thun, quần tây, giày sneaker bình thường mà, chỉ là sáng đi gấp quá chưa kịp trang điểm thôi.

Trần Nam đanh mặt lại nói với cô nhân viên kia: "Cô cẩn thận mồm miệng đấy, lời này mà đến tai Bách tổng thì cô coi chừng bị đuổi việc".

Nữ nhân viên trề môi nói: "Cô ta là cái gì chứ, chỉ là một nữ shipper tầm thường, có lọt vào mắt xanh của Bách tổng thì cũng là tôi, ngực to, mông nở, làm gì đến lượt cô ta".

Trần Nam tức giận lên tiếng bảo vệ An Linh: "Cô ấy là...".

"Cô bị đuổi việc!".

Một giọng nói lạnh lùng không tí nhân nhượng vang sau lưng làm nữ nhân viên lạnh tóc gáy.

An Linh nhìn thấy Bách Họa Niên đứng từ xa đã lon ton xách hộp cơm chạy lại.

"Chú! Ăn cơm chưa, xem cháu đem cơm đến cho chú này" vừa nói cô vừa đưa hộp cơm trước mặt anh.

Bách Họa Niên cười dịu dàng với An Linh rồi xoa đầu cô một cái: "Vất vả rồi".

Nữ nhân viên nghe xưng hô của 2 người họ nghĩ cùng lắm thì là chú cháu thôi mà, việc gì phải đuổi việc cô, không nhịn được cãi lại: "Bách tổng, tại sao tôi bị đuổi việc?"

Bách Họa Niên ngẩng đầu, nét mặt đã không còn dịu dàng như với An Linh thay vào đó là ánh mắt sắc lẹm phất tay một cái, bảo vệ đã lôi cô ta ra ngoài.



Cô la hét không cam tâm nhưng không một ai dám làm trái lời Bách tổng, cô ta bị quăng ra đường, dậm chân rồi bỏ đi.

Trong này Bách Họa Niên tay cầm hộp cơm, tay dắt An Linh vào thang máy, lần đầu tiên An Linh nắm tay Bách Họa Niên, cảm giác bàn tay anh thật rắn chắc, được dắt như này cho cô cảm giác được bảo vệ.

Còn Bách Họa Niên lại cảm thấy đang dắt tay trẻ con đi học, bàn tay vừa nhỏ, vừa mềm, không có vết chai sần nào hết, anh muốn nắm mãi nhưng vừa bước vào thang máy, cô gái nhỏ lại bắt đầu giữ khoảng cách với anh bằng cách giựt tay ra.

Trước khi đi Bách Họa Niên đã ra hiệu cho Trần Nam, anh ta hiểu ý, sau khi anh đi liền tập hợp mọi người lại thông báo: "Mọi người chú ý, lấy cô Tống làm gương, như mọi người thấy đấy, cô gái vừa rồi là người không nên động tới nếu không muốn bị đuổi việc".

Mọi người gật gật đầu ra vẻ hiểu rồi, Trần Nam lại tiếp tục nói: "Được rồi, mong tôi nói ít mọi người hiểu nhiều, giản tán, ai làm việc nấy".

...----------------...

Thang máy lên thẳng tầng 101, trên này chỉ có duy nhất 1 phòng làm việc của giám đốc.

Bách Họa Niên cầm hộp cơm đi trước, An Linh chạy theo sau, đập vào mắt cô là một căn phòng rộng lớn 200 mét vuông, ở giữa có một bộ sofa lớn, sát cửa kính lớn từ dưới đất lên đến trần là một bàn làm việc chất đầy tài giấy tờ, tài liệu.

Bách Họa Niên đặt 2 hộp cơm lên bàn, thoải mái dựa lưng vào sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo An Linh ngồi xuống.

An Linh không nghe lời mà bước thẳng đến bàn làm việc của anh, lướt mắt qua thấy toàn số liệu đau đầu, từ khi đi học An Linh đã ghét nhất môn toán, cô không nhìn nữa.

An Linh nhìn phong cảnh hoàn hôn toàn thành phố qua cửa kính sát đất, tự nhiên thốt lên: "Đẹp thật!".

Đằng sau lập tức có tiếng nói: "Em thích à?" rồi người đàn ông xuất hiện đứng cạnh An Linh.

An Linh vẫn tập trung nhìn phong cảnh trước mặt, vừa cười vừa nói: "Chú biết không, thật ra cháu thích chung cư hơn là mặt đất..." cô ngừng một chút rồi tiếp tục nói "Thích ở một nơi thật cao, đặt gường ngủ bên cạnh ở sổ lớn giống như này, sáng nào thức dậy cũng được ngắm cảnh thành phố".

Bách Họa Niên đứng bên cạnh chuyên tâm lắng nghe An Linh nói.

An Linh quay đầu lại tự nhiên kéo cổ tay to lớn của Bách Họa Niên lại sofa: "Đi ăn cơm nào, nguội cả rồi" anh cũng hợp tác đi theo.

An Linh ngồi xuống mở hộp cơm ra, mùi thơm ngào ngạt lập tức lan ra khắp căn phòng, 2 phần cơm trứng cuộn gọn gàng đẹp mắt, An Linh cúi đầu vừa lấy đũa cho anh vừa nói: "Cháu không biết khẩu vị của chú, nên mua tạm, chú ăn đỡ nha".

Bách Họa Niên nở nụ cười ranh mãnh nói: "Tôi kén ăn lắm đấy".

An Linh hơi ngạc nhiên, nhớ lại hôm ở quán mì, thấy anh ăn rất tự nhiên không có vẻ gì là kén ăn hoặc là anh thích ăn mì, lần khác cô sẽ mua mì ở chỗ đó đến cho anh, An Linh âm thầm ghi nhớ.

Sắp xếp xong An Linh đẩy hộp cơm qua cho anh, nói với giọng bất đắc dĩ: "Chú ăn đi, ăn bao nhiêu cũng được, đừng để đói".

Bách Họa Niên mím môi nói: "Thế Linh Linh nhà ta, có kén ăn không?".

An Linh lập tức phản ứng: "Không có nha, cháu cái gì cũng ăn được".

Kết quả là người nói kén ăn thì chén sạch hộp cơm, còn người kêu không kén ăn thì một miếng hành lá nhỏ xíu cũng gắp ra, không ăn đậu, không ăn rau, chỉ ăn cơm và trứng.

Bách Họa Niên nhíu mày nhìn An Linh lựa đồ ăn ra, toàn là đồ tốt cho sức khỏe, anh không nhớ rõ vì lúc ăn mì tô của cô không có rau, không có hành, chỉ có rất nhiều thịt bò và mì.

Đột nhiên anh lên tiếng: "An Linh, em mấy tuổi rồi?" An Linh giật mình bị nghẹn ho mấy tiếng.

"Khụ! Khụ! Khụ!"

Bách Họa Niên lập tức đứng dậy, bước ra máy lọc nước sau lưng, rót cho An Linh một ly nước, vừa kiên nhẫn vỗ lưng An Linh, vừa đưa nước đến miệng cô.

Thấy nước đưa đến, An Linh như cá vớ được nước uống một lần cạn sạch.

Cuối cùng An Linh cũng hết nghẹn.

Cô có cảm giác mình sắp chết đến nơi ý!

Bách Họa Niên chỉ đứng một bên bất lực, lần này thì anh nhận ra rồi, cô gái nhỏ này cái gì cũng tốt trừ việc ăn uống.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.