Buổi chiều, An Linh tỉnh dậy cô đã truyền nước xong y tá đã rút kim ở tay từ bao giờ, cô đảo mắt một lần quanh phòng phát hiện không thấy Bách Họa Niên ở đâu cả.
Cô đã ngủ một giấc thật dài, thức dậy cũng thấy cơ thể mình khỏe hơn nhiều, An Linh đưa tay sờ lên trán cũng không thấy nóng, cô chỉ còn hơi sụt sịt mũi một tí.
Trên người An Linh mặc đồ bệnh nhân màu trắng viền hồng tay dài quần dài, cả phòng chỉ có 1 giường bệnh trên tường treo một cái TV lớn, bên trái có nhà vệ sinh bên cạnh có một chiếc cửa sổ lớn ánh nắng chiều vàng rực chiếu từng hạt nắng yếu ớt qua khe cửa sổ nơi An Linh đang nằm, bên phải có một bộ sofa màu xám và một chiếc bàn nhỏ.
Từ bé đã hay bị bệnh phải vào bệnh viện nên cô đã quá quen thuộc.
"Ọttt~" bất chợt bụng An Linh kêu lên, cô đói rồi!
An Linh tốc chăn ngồi dậy mang dép muốn đi tìm căn tin mua đồ ăn.
Bệnh viện tư nhân Thành Dương có tổng cộng 6 tầng chuyên về khoa phụ sản và khoa nhi.
Tầng cao nhất là khu lưu trú VIP nơi An Linh đang ở nhưng mà cô không biết mình đang ở bệnh viện nhi.
Lang thang bên ngoài bệnh viện, bắt gặp vô số bà bầu và trẻ em, ánh mắt An Linh vô tình va phải một cô bé khoảng chừng 3 đến 4 tuổi đang đứng cạnh bồn hoa.
Cô bé đội mũ len vàng mặc đồ bệnh nhân giống An Linh, làn da nhợt nhạt, dáng vẻ gầy gò nhỏ xíu trong rất tội nghiệp nhưng đôi mắt vừa to vừa sáng dưới hàng mi cong cong nhìn ngó xung quanh trông có vẻ là một cô bé thông minh.
Cảm thấy động lòng, An Linh sờ sờ vào túi áo của mình lấy ra một viên kẹo từ từ đến gần, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với cô bé hỏi: "Bé ngoan em tên gì? Người nhà em đâu?"
"Em tên Thiệu Uyển, cậu của em đi mua cháo cho em rồi, chị tên gì?" Thiệu Uyển xoay người lại nở nụ cười hồn nhiên đáp lời An Linh, giọng cô bé hơi đớt nhưng lại vô cùng ngọt ngào vừa cất giọng có thể làm người tan chảy ngay lập tức.
"Chị tên là An Linh, Tiểu Uyển mấy tuổi rồi? Em có muốn ăn kẹo không?" Vừa nói cô vừa đưa viên kẹo sữa bò trong lòng bàn tay cho Thiệu Uyển.
Chần chừ một lát như đang đấu tranh nội tâm, Thiệu Uyển liền xua tay: "Uyển Uyển 3 tuổi rưỡi nhưng mẹ nói em bị bệnh không thể ăn kẹo".
Chắc là bệnh cảm sốt thông thường như cô, An Linh nghĩ như vậy đến khi cô bé trước mặt cởi nón len trên đầu xuống cô liền sửng sốt.
Đầu Thiệu Uyển trọc lóc không có một sợi tóc, An Linh che miệng không tin vào mắt mình, một cô bé nhỏ xíu đến nói chuyện còn chưa rành tại sao phải chịu nổi đau lớn như vậy.
An Linh đau lòng nắm lấy đôi tay gầy gò có đầy vết kim tiêm xanh xanh đỏ đỏ chỉ còn da bọc xương của Thiệu Uyển nghẹn ngào hỏi: "Uyển Uyển bị bệnh gì thế?".
Thiệu Uyển vẫn hồn nhiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát rồi trả lời: "Mẹ nói Uyển Uyển bị ung thư máu".
"Cậu Sở Tiêu!!" đột nhiên Thiệu Uyển nhìn phía sau cô mắt sáng rực kêu lên một tiếng rồi chạy đi.
Chống đầu gối đứng dậy, An Linh nghe được một giọng nói quen thuộc ở phía sau: "Chị Linh?".
...----------------...
Một lát sau ở tiệm cơm dưới bệnh viện, Cao Sở Tiêu ôm Thiệu Uyển trong lòng dỗ dành: "Nếu con ăn hết chén cháo này cậu sẽ mua kem cho con".
Ngồi đối diện, An Linh cũng phối hợp dụ dỗ Thiệu Uyển: "Uyển Uyển là bé ngoan mà đúng không? Chị có rất rất nhiều kẹo sữa bò nếu Uyển Uyển ngoan sẽ dành hết cho em".
Tuy trong lòng rất thích nhưng Thiệu Uyển vẫn phụng phịu nói: "Nhưng mà Uyển Uyển ngán cháo trắng lắm rồi".
Cô bé ghét bỏ đẩy chén cháo trắng trên bàn ra xa.
An Linh hỏi Cao Sở Tiêu: "Em ấy có thể ăn ruốc được không?"
Cao Sở Tiêu gật gật đầu: "Có thể ăn nhưng trong đợt hóa trị thì không thể"
Xoa xoa đầu Thiệu Uyển, An Linh nói: "Ngày mai chị sẽ đem đến cho Uyển Uyển một món ăn cùng cháo cực kỳ ngon, được không?"
Thiệu Uyển ngoan ngoãn gật đầu nhưng nét mặt vẫn không mấy thoải mái khi nhìn chén cháo.
Gương mặt Cao Sở Tiêu hiện lên vẻ đau lòng nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần ăn 1 tuần...à không 4 ngày nữa thôi cậu sẽ dắt con đi ăn đồ ăn ngon"
"Được không Uyển Uyển?".
"Được ạ, cậu ngoắt ngoéo tay với Uyển Uyển đi" vừa nói Thiệu Uyển vừa đưa ngón út ra trước mặt Cao Sở Tiêu, cậu cũng nhẹ nhàng đưa ngón út ngoắt ngoéo với Thiệu Uyển.
Mỗi lần dỗ Thiệu Uyển ăn cháo như một cực hình với Cao Sở Tiêu, khi còn bé còn dễ dụ dỗ càng lớn lại càng khó dụ, cậu đã nhiều lần nói dối với Thiệu Uyển sẽ dắt cô bé đi ăn đồ ngon nhưng chưa bao giờ thực hiện được, càng ngày cô bé càng ghét bỏ chén cháo mỗi khi gặp nó ra mặt.
"Bao lâu rồi?" An Linh ngập ngừng một lát mới dám hỏi.
Ánh mắt Cao Sở Tiêu vẫn đặt trên người Thiệu Uyển thỉnh thoảng sẽ lau miệng cho cô bé, cậu ta từ từ kể lại: "Từ khi Uyển Uyển vừa tròn 1 tuổi đã được chị hai em cho đi nhà trẻ, một hôm cô giáo gọi cho chị em nói Uyển Uyển bị chảy máu mũi vì nhà em rất nghèo nên chị em phải đi làm cả ngày nên cũng không để ý cứ qua loa cho có..." nói đến đây Cao Sở Tiêu ngừng một chút, nét mặt thoáng buồn sau đó tiếp tục nói.
"Tình trạng chảy máu mũi của Uyển Uyển ngày càng nặng trên người cũng xuất hiện nhiều vết bầm tím không rõ nguyên nhân, đến một ngày Uyển Uyển bị kiệt sức mà ngất đi chị em mới đưa con bé đến bệnh viện khám phát hiện ra...con bé bị ung thư máu giao đoạn muộn rồi..."
"Vậy..." An Linh hơi khó nói nhưng Cao Sở Tiêu biết cô định nói gì liền ngắt lời.
"Chị định hỏi ba của Uyển Uyển đâu đúng không?".
Bị nói trúng tim đen, An Linh liền gật đầu.
Nhắc đến ba của Thiệu Uyển, hình như Cao Sở Tiêu hơi tức giận, cậu nghiến răng nói từng câu từng chữ: "Người đàn ông đó không xứng làm ba Uyển Uyển, anh ta là một kẻ vô dụng không có việc làm chỉ nhờ vào đồng lương ít ỏi của chị em để ăn chơi..."
"Tại sao chị ấy lại quen anh ta?" An Linh khó hiểu.
Cao Sở Tiêu tiếp tục kể: "Do ba sắp xếp cho chị em mối hôn sự này, chị em không cách nào từ chối, sau khi cưới về không lâu chị em mang thai Uyển Uyển, khi đó hắn ta cực kỳ quan tâm chị em nhất thời chị em nghĩ người đàn ông này cũng không tệ nhưng mà sau khi biết Uyển Uyển là con gái...anh ta không màng chị em đang mang thai mà ngày ngày đánh đập..."
"Ngày phát hiện Uyển Uyển bị bệnh, anh ta thốt lên một câu đáng đời rồi bỏ đi, những lần chọc tủy Uyển Uyển đau đớn gào khóc trong phòng bệnh bấy nhiêu chị em bên ngoài cũng khóc to chừng ấy nhưng tên đàn ông bội bạc đó lại dắt nhân tình về nhà làm chuyện đồi bại..."
Nghe đến đây không chịu nổi nữa An Linh lập tức ngắt lời: "Chị xin lỗi, em đừng nói nữa, xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện không vui nhà em".
Cao Sở Tiêu cười cười nói em quen rồi.
"Uyển Uyển ăn cháo xong rồi" Thiệu Uyển đưa chén cháo đã sạch trơn cho Cao Sở Tiêu.
An Linh lập tức vỗ tay hoan hô: "Uyển Uyển đúng là bé ngoan".
Trời dần dần tối, gió cũng thổi lớn hơn, Cao Sở Tiêu ôm Thiệu Uyển lên nói: "Đi thôi, cậu đưa con về phòng bệnh".
Cao Sở Tiêu nói nhỏ vào tai Thiệu Uyển bảo cô bé bái bai chị Tiểu Linh cô bé liền ngoan ngoãn vẫy vẫy tay tạm biệt An Linh.
Cô bé ngoan như vậy nên có cuộc sống lâu hơn vậy mà ông trời thật trớ trêu...An Linh thất thần nhìn ra cửa sổ đến khi cậu cháu Cao Sở Tiêu khuất sau hành lang bệnh viện.
Chàng trai trẻ thuần thục ôm đứa bé nhỏ xíu trong tay, nói gì đó với đứa nhỏ làm nó cười khanh khách trong thật đáng yêu.
An Linh nhìn thấy hình ảnh của mình ngày bé trong Thiệu Uyển nhưng ít nhất ngày bé cô không bệnh nặng như vậy.
Ngày đó mẹ cô kể, cô là trẻ sinh non chỉ có 1kg5, trước đó An Quân Thụy được sinh đủ tháng tận 3kg9, lúc cô ra đời phải ở lồng ấp thời gian đó ba cô đang trong thời gian sự nghiệp phát triển đỉnh cao nên rất ít thời gian cho gia đình nhưng cô lại cực kỳ khó nuôi cứ liên tục bệnh vặt ốm sốt cứ cách một thời gian lại phải vào bệnh viện ở 1 đến 2 tháng, vì vậy ba cô tình nguyện gác sự nghiệp qua một bên bỏ qua rất nhiều cơ hội phát triển hơn nữa để toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô chỉ vì sợ mẹ cô sẽ kham không nổi cả anh em, sau này khi lớn rồi cô ý thức được bản thân mình rất yếu ớt nên cực kì chăm chỉ tập luyện vì vậy mà cô khỏe khoắn hơn một chút nhưng mùa đông hằng năm vẫn sẽ bệnh một vài lần. Cô tự nhủ với mình sau này khi kiếm bạn đời sẽ kiếm một người đàn ông như ba An.
"Mời bé An Linh ở khoa nhi khu lưu trú VIP quay về phòng bệnh có người nhà đang chờ" giọng nữ vang lên từ loa bệnh viện kéo An Linh về hiện thực.
Nghe rõ nội dung trong đó, vành tai An Linh lập tức đỏ ửng, cô biết trò này của ai rồi không ai khác ngoài ông chú già Bách Họa Niên.
May người xung quanh không biết cô là ai hết, An Linh liếc nhìn xung quanh chắc chắn không ai nhìn mình mới cố gắng tỏ ra tự nhiên đứng dậy chạy một mạch đến thang máy.
Giờ mà có ai biết cô là "bé An Linh" trong thông báo thì chỉ có đào cái lỗ chui xuống ngay tại chỗ.
Khi gặp Bách Họa Niên cô phải hỏi cho ra nhẽ tại sao cho cô ở khoa nhi lại còn gọi cô là..."bé"
Cô là An Linh đã 21 tuổi, là một cô gái trưởng thành!!
...----------------...
Trong phòng bệnh trống rỗng, gió thổi chiếc rèm cửa bay tứ tung, trên giường bệnh không có bệnh nhân chỉ có chiếc chăn lộn xộn đã được sử dụng.
Trên sofa, Bách Họa Niên ngồi khoanh tay mặt đen như đít nồi trước mặt là hộp giữ nhiệt, bên cạnh là Khương Triều đang đứng liên tục nói để hạ hỏa ông chủ lớn.
"Cậu yên tâm bệnh viện của tôi an ninh lắm, em dâu sẽ không bị bắt cóc...à không sẽ không đi đâu..."
"Được, tôi sẽ im miệng" Cậu ta lập tức làm động tác dán băng keo miệng mình để bảo toàn 1 tháng lương.
Nội tâm Khương Triều gào thét, em dâu nhỏ đang ở nơi nào mau quay về tên diêm la mặt lạnh này sắp lật ngược bệnh viện của cậu ta lên rồi.
Buổi chiều tranh thủ lúc An Linh đang ngủ say, sợ cô tỉnh dậy sẽ đói, Bách Họa Niên quay về nhà chuẩn bị đồ ăn mang đến nào ngờ khi quay lại bệnh viện, phòng bệnh đã không thấy người.
Từng giây từng phút trôi qua, Bách Họa Niên ngày càng mất kiên nhẫn, Khương Triều cũng đi đi lại lại đứng ngồi không yên.
"Cạch" An Linh đẩy cửa vào nhìn khung cảnh kỳ lạ trong phòng bệnh của mình.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng nhìn cô như gặp cứu tinh nói một câu rồi vội vàng chuồn mất: "Em dâu từ từ dỗ dành".
Xung quanh Bách Họa Niên tỏa ra khí tức lạnh lẽo làm An Linh phát run không dám tiếng động lớn thở cũng không dám thở lạnh.
"Em vừa đi đâu" Giọng nói tràn đầy nộ khí của Bách Họa Niên vang lên.
An Linh hoảng sợ liền thành thật khai hết mọi thứ: "À lúc nãy cháu thức dậy thấy đói quá nên muốn đi kiếm đồ ăn..."
"Rồi đồ ăn đâu?" Bách Họa Niên hỏi một câu làm An Linh không biết phải trả lời như thế nào, cô nhìn hai bàn tay trống không của mình rất muốn chạy trốn như vị bác sĩ lúc nãy.
Lúc nãy ngồi nói chuyện với Uyển Uyển và Cao Sở Tiêu quên cả cơn đói, nghe thông báo lập tức chạy lên đây.
Cô gãi gãi đầu cười hì hì, muốn giở trò làm nũng nhưng bị cái liếc mắt của Bách Họa Niên làm cho bất động đứng yên tại chỗ.
"Lại đây" Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, An Linh không chậm trễ lập tức chạy lại ngồi xuống như sợ làm phật ý hoàng thượng 1 giây sau sẽ bị lôi ra chém đầu.
Mùi hương thơm nức của đồ ăn liền thu hút An Linh, đến lúc này cô mới để ý Bách Họa Niên đang bày những món ăn cực kỳ đẹp mắt ra bàn mùi hương cũng hấp dẫn nữa.
"Wow nhìn ngon quá, chú tự nấu à?" An Linh cười giả lả cố gắng nịnh bợ Bách Họa Niên, cơ mà nhìn ngon thật chỉ là không biết hương vị như thế nào thôi.
À chắc chắn là rất ngon, buổi sáng cô có ăn cháo anh nấu rồi.
Đã bày xong ra bàn nhưng Bách Họa Niên không đưa đũa cho An Linh, cô thấy đôi đũa nằm trong cái túi liền vươn tay muốn lấy nhưng bị anh chặn lại.
"Cháu đói lắm rồi, muốn ăn cơm" An Linh phồng má nói, cô thật sự đói lắm rồi.
"Của em là cái này" Nói rồi Bách Họa Niên múc cho cô một chén cháo trắng đặt trước mặt.
"Tại sao?? Cháu muốn ăn cái kia" Cô chỉ chỉ vào mấy món ăn trên bàn bày ra bộ mặt đáng thương nói.
"Còn bệnh thì ăn thanh đạm thôi" Nhưng chỉ nhận lại được câu nói lạnh lùng của anh.
Nghe thế An Linh kéo bàn tay to lớn của anh đặt lên trán mình dõng dạc nói: "Chú sờ xem, cháu đâu có sốt, một lát còn có thể xuất viện".
Cảm giác âm ấm truyền đến tay Bách Họa Niên, đột nhiên anh co ngón tay búng trán An Linh một cái, cô gái nhỏ ôm trán bày ra gương mặt bất bình nhìn anh nhưng anh chỉ lạnh lùng nói: "Ăn cháo của em đi".
Đã không cho ăn thì thôi còn bày nhiều đồ ngon như vậy làm gì chứ, An Linh khóc không ra nước mắt, bây giờ thì cô hiểu cảm giác ngày ngày phải ăn cháo trắng của Uyển Uyển rồi.
Bách Họa Niên liếc mắt nhìn cô gái nhỏ không tình nguyện múc từng muỗng cháo đưa vào miệng, âm thầm cong môi, trêu cô thế đủ rồi.
"Tiểu Linh"
Nghe Bách Họa Niên gọi tên mình bằng cách trước đây chưa bao giờ gọi, cô liền ngước mắt nhìn anh thì một đũa rau xào thơm ngon được đút vào miệng.
Rau cải xanh được xào vừa chín tới không bị mềm cũng không bị cứng lại còn rất ít dầu, nêm nếm cũng rất vừa ăn mặn ngọt vừa phải, một đũa rau thành công được người sành ăn như An Linh cho 101 điểm.
Hình như cô đã quên hỏi anh điều gì đó rồi, mà thôi kệ đi đồ ăn ngon quan trọng hơn nhiều.
Kết quả An Linh bị Bách Họa Niên đút một bụng no căng, không hỏi được lý do tại sao lại cho cô ở khoa nhi.