Chú Ơi, Em Yêu Anh!

Chương 15: Đại Tổng Tài Đích Thân Vào Bếp



Đáy mắt Bách Họa Niên hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Có tí cồn vào người là em có bản lĩnh mắng người à?".

Không có câu trả lời nào cho anh chỉ có An Linh đang giương đôi mắt to tròn nhìn anh.

Bây giờ đã là quá nửa đêm trời càng lúc càng lạnh, gió cũng thổi dồn dập hơn, thấy An Linh không nói gì nữa anh định đóng cửa xe lại.

Đột nhiên An Linh nắm lấy cà vạt anh rướn cổ chạm đôi môi đỏ mọng của mình lên đôi môi lành lạnh của Bách Họa Niên.

Anh ngay lập tức đứng hình trong một giây, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước anh còn chưa kịp cảm nhận được gì thì cô đã ngã ra sau nhắm nghiền mắt ngủ say rồi.

Bách Họa Niên hơi mất tự nhiên máy móc đóng cửa xe lại, anh không vội vào xe mà đứng bên ngoài tựa vào cửa xe dùng ngón cái quệt lên môi mình.

Đã từng hôn nhiều cô gái thậm chí mạnh bạo hơn nhưng nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay này lại cho anh cảm giác chưa có bao giờ.

Đặt tay phải lên ngực trái còn có thể nghe rõ nhịp đập tim đang rối loạn.

Cụp mắt cúi đầu móc trong túi ra một bao thuốc lá, đặt một điếu thuốc lên môi bật lửa, ánh sáng từ ngọn lửa le lói nhanh chóng sáng lên rồi lại vụt tắt.

Nhưng Bách Họa Niên chỉ rít một lần nhả một ngụm khói rồi dập tắt điếu thuốc dưới chân.

Anh trở lại chiếc Cayenne của mình, mở cửa ghế lái ngồi vào trong, điều chỉnh kính chiếu hậu vừa khéo nhìn thấy gương mặt của con mèo say mèm nằm ở sau.

Ánh mắt Bách Họa Niên đặt trên chiếc khăn màu vàng anh tặng, một góc khăn chắc do lúc nãy An Linh nôn ra bị dính bẩn.

Người đàn ông quay người vươn tay định tháo chiếc khăn choàng bị bẩn cho cô gái nhỏ đột nhiên An Linh mắt thì vẫn nhắm chặt nhưng gạt tay anh ra còn nói mớ: "Không được...động vào..."

Gương mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng kiên nhẫn hỏi cô: "Tại sao lại không được động vào thế?".

Anh chỉ tùy tiện tặng một chiếc khăn choàng cổ cho cô không ngờ cô lại trân trọng như thế đến khi say không thấy trời đất cũng phải bảo vệ nó cho bằng được.

An Linh không trả lời, hình như là ngủ say thật rồi, anh chầm chậm vươn tay gỡ chiếc khăn choàng bẩn ra khỏi cổ An Linh xếp gọn lại để ở ghế phụ, sau đó vô thức tăng nhiệt trong xe lên.

Anh làm một loạt hành động mà không nghĩ nổi là bản thân mình sẽ làm, từ khi nào anh đã trở nên dịu dàng và tinh tế như thế.

Nhớ mấy năm trước khi còn bên cạnh Tô Bạch Ngọc anh còn không được như vậy.

Cắt dòng suy nghĩ miên man, Bách Họa Niên rồ ga phóng xe đi về biệt thự.

...----------------...

Bên này sau khi An Linh được Bách Họa Niên đưa lên xe, Tư Hiểu Khê cũng được Trần Phi đưa về nhà.

Trong xe, Trần Phi một tay cầm vô lăng một tay ấm áp đan chặt tay Tư Hiểu Khê hỏi: "Hôm nay chơi vui không?".

Cô nàng như được gãi trúng chỗ ngứa liền bắn một tràn liên thanh, kể cho anh ấy nghe hôm nay cô nàng đã ăn được những món ăn quê hương ngon như thế nào sau mấy năm ở nước ngoài, kể cho anh ấy nghe cô nàng đã tặng cho An Linh hai đôi giày An Linh đã cười thích thú ra sao, còn kể cho anh ấy nghe cô nàng và An Linh đã gặp lại bà cụ bán kẹo tuổi thơ hay ăn, bà cụ luôn không lấy tiền nhưng hai người đã âm thầm bỏ tiền vào hộp cho bà cụ, còn lấy điện thoại cho anh ấy xem ảnh chụp An Linh chụp cho cô nàng.

Suốt quá trình Tư Hiểu Khê vừa kể vừa cười tít mắt còn Trần Phi tập trung lái xe nhưng vẫn luôn để tâm đến lời nói của cô nàng, thỉnh thoảng anh ấy sẽ cảm thán hoặc khen ngợi hành động của cô nàng nhưng tuyệt nhiên Tư Hiểu Khê không dám kể chuyện cô nàng đánh nhau với tên công tử nhà giàu kia mà cô nàng đã kể bon miệng lại nói hớ chuyện cô nàng đã đánh nhau.



Biết mình nói phải chuyện không nên nói rồi Tư Hiểu Khê liền lấy tay che miệng mình lại, chầm chậm liếc qua Trần Phi mấp máy môi: "Anh nghe em giải..."

Nhưng Trần Phi đã rụt tay lại im lặng, không nói chuyện với cô nàng nữa, đã bên nhau nhiều năm Tư Hiểu Khê thừa biết trạng thái này là Trần Phi giận rồi.

"Anh tài xế ơi cho cô tiểu thư này xin lỗi..."

Trần Phi: "..."

"Cha ơi cho mẹ con xin lỗi đi mà..."

Trần Phi liếc nhìn chiếc bụng phẳng lì của Tư Hiểu Khê giọng điệu trách móc nhưng thật ra trong lòng đã hết giận từ câu đầu tiên rồi: "Em còn nhớ có bé con trong bụng à? Vậy mà còn đi đánh nhau".

Tư Hiểu Khê bị búng trán một cái, ôm đầu cười hì hì: "Em phải bảo vệ An Linh, trường hợp bất đắc dĩ mà".

Cô nàng còn dơ hai ngón tay lên: "Em thề sẽ không có lần sau nếu không sẽ một mất một còn".

Trần Phi lại bắt đầu nhăn nhó càm ràm: "Phỉ phui cái miệng, anh yêu mẹ con em nhất nếu có chuyện gì anh sẽ cạo tóc đi tu đấy".

Tư Hiểu Khê nghe đến Trần Phi với cái đầu trọc lóc thì ôm bụng bật cười đến chảy nước mắt.

Trần Phi thầm hạ quyết tâm, cho dù cái nghề tài xế cũng chẳng danh giá gì nhưng chắc chắn anh ta sẽ nuôi mẹ con Tư Hiểu Khê đầy đủ không thiếu thứ gì.

...----------------...

3 giờ 48 phút sáng, sau khi cưỡng ép An Linh uống trà giải rượu mấy tiếng trước, Bách Họa Niên bảo người giúp việc thay một bộ đồ thoải mái cho cô.

Điều khác biệt là lần này anh không cho An Linh ngủ ở phòng khách nữa mà ôm thẳng vào phòng ngủ của mình lỡ như nữa đêm cô lại nôn không ai chăm sóc.

Thật ra cả ngày hôm nay Bách Họa Niên rất bận, buổi trưa sau khi gửi tin nhắn cho An Linh, trước đó anh rất rãnh đột nhiên lại có công việc đột xuất phải bay đến HongKong công tác, xong việc anh lập tức quay về, vừa đáp máy bay anh đã nghe tin An Linh đến khu phố cổ Thiên Trường, lúc đến nơi thì lại thấy cô say mèm ngồi dưới đất ăn vạ.

Anh vẫn chưa hiểu lý do tại sao hôm nay cô uống nhiều rượu như vậy.

Lúc về biệt thự anh vẫn chưa rãnh, còn phải họp online trên máy tính với trụ sở bên Anh tuy nhiên khoảng 30 phút đến 1 tiếng anh sẽ về phòng xem An Linh một lần.

Lần này Bách Họa Niên lại qua phòng ngủ xem An Linh, trong bóng tối chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ mấy lần trước vẫn bình thường đột nhiên lần này anh nghe hơi thở An Linh hơi khác lạ thỉnh thoảng còn lầm bầm: "Lạnh...lạnh quá".

Cảm giác hoang mang lẫn lo lắng dâng lên trong lòng Bách Họa Niên, anh vơ lấy chiếc điều khiển trên tủ đầu giường bấm một cái, đèn lớn trong phòng liền sáng bừng lên.

Đập vào mắt anh là An Linh với gương mặt đỏ ửng, đúng như anh nghĩ bàn tay to lớn của anh đặt lên trán cô liền truyền đến nhiệt độ nóng như lửa.

An Linh phát sốt rồi!

...----------------...

Một lát sau, bưng vào một chậu nước ấm và chiếc khăn sạch kèm theo rất nhiều đồ.

Thật ra những việc này anh có thể nhờ người giúp việc nhưng anh lại muốn tự tay mình làm.



Anh dùng nhiệt kế điện tử đo cho cô, trên màn hình hiện lên đỏ chót 39,5 độ C liền nhíu mày nét mặt nghiêm trọng nhanh chóng nhúng khăn vào chậu nước ấm vắt khô rồi đắp lên trán cho An Linh.

Tranh thủ pha thuốc hạ sốt của trẻ em cho cô uống mong là có tác dụng vì trong nhà anh chỉ có loại này thôi.

Sáng mai chắc chắn phải đi bệnh viện kiểm tra rồi nhưng trước mắt chỉ có cách này tạm thời khống chế cho cô không sốt cao hơn nữa.

Lý do trong nhà Bách Họa Niên có thuốc hạ sốt của trẻ em do dì giúp việc nhà anh hay đưa cháu gái đến, đứa bé đó lại rất hay sốt nên sau này anh mua sẵn một thùng thuốc hạ sốt cả bột cả viên để ở nhà.

Anh thuần thục xé gói thuốc bột hạ sốt đổ vào ly thủy tinh sau đó pha nước ấm vào dùng muỗng khuấy đều cho hòa tan.

Sau đó đỡ nửa người An Linh tựa vào ngực mình.

Đang nằm yên đột nhiên lại có người động vào, An Linh hơi hé mắt ra chỉ thấy nhà quay vòng vòng.

An Linh khó chịu nhăn mày lại ưm một tiếng rồi khó khăn mở to mắt ra, trước mắt vẫn đang xoay vòng nhưng hình như đỡ hơn một chút.

Bách Họa Niên thấy An Linh mở mắt ra liền dùng giọng dỗ dành con nít: "Ngoan uống vào sẽ không khó chịu nữa".

Anh đút một muỗng đến miệng cô, An Linh cũng phối hợp chầm chậm há miệng ra, cảm giác đắng ngắt từ từ lan ra trong khoang miệng.

Muỗng thứ hai đưa đến An Linh liền quay đầu chỗ khác: "Đắng!" giọng cô đã khàn đặc đến mức sắp như con vịt.

Nghe giọng vịt đực của cô, mi tâm Bách Họa Niên sắp chạm nhau đến nơi rồi nhưng anh vẫn nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan một muỗng nữa thôi".

Tâm trí An Linh lúc tỉnh lúc mê không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, bị anh dụ dỗ một muỗng nữa thôi rốt cuộc không biết bao nhiêu muỗng đến khi thấy đáy ly anh mới thôi.

Anh đặt An Linh lên giường, cẩn thận đỡ đầu cô nằm giữa gối, ghém chăn kỹ, tắt đèn rồi đem đồ ra ngoài.

30 phút sau anh bưng một tô cháo nóng hổi thơm phưng phức vào phòng.

Đại tổng tài trên thương trường người người kính nể như Bách Họa Niên lại đích thân vào bếp nấu cháo cho An Linh.

Người giúp việc nghe tiếng động thức dậy muốn vào giúp đỡ nhưng đều bị anh đuổi ra ngoài, cả quá trình đều là tự tay anh làm.

Anh đặt tô cháo lên chiếc bàn nhỏ trong phòng, lại dùng nhiệt kế điện tử đo lại cho cô một lần nữa, màn hình hiển thị 37 độ C mi tâm anh mới giản ra đôi chút.

Đã hạ sốt nhưng vẫn còn hơi nóng.

Từ tối đến giờ cô đã nôn sạch hết cả rồi trong bụng chắc chắn là không còn một cái gì hết, nhìn An Linh nhắm nghiền mắt ngủ say anh lại không nỡ gọi cô dậy.

...----------------...

Ở một nơi xa xôi nào đó, giám đốc trụ sở ở Anh đang gào thét trong lòng.

Chủ tịch Bách bảo đi một lát sẽ quay trở lại rồi tiếp tục, kết quả anh bỏ mấy chục con người đợi mấy tiếng đồng hồ.

Trong phòng sách của Bách Họa Niên chiếc máy tính đáng thương vẫn đang mở màn hình nhưng không ai động đến
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.