Từng hạt tuyết trắng cứ rơi lả tả ngoài cửa sổ, tháng 11 đã qua hơn một nửa.
Đâu phải là An Linh không chịu về nhà, cuối tuần nào cô cũng về, còn ngủ lại nữa mà, ngày mốt đã là thứ 7 rồi không ngờ "hoàng a mã" của cô lại nhớ con gái đến không chờ được mà sử dụng chiêu này.
Một bàn tròn lớn đầy những món ăn ngon, hơn một nữa toàn là đồ An Linh thích ăn.
"Nào nào hiếm có dịp tụ họp đủ như này, phải uống vài ly chứ, Thư Lẫm..." Vừa nói ba An vừa ra hiệu cho người giúp việc đi lấy rượu nhưng ngay lập tức bị mẹ An ngắt lời còn lên tiếng cảnh cáo: "An Tần Lĩnh, ông đám động đến một giọt rượu, đêm nay cầm chăn ra ngoài đường ngủ" mẹ An gương mặt không chút gợn sóng nhưng lời nói đủ làm cho ba An khiếp sợ, ý định muốn uống vài ly rượu của ông cũng tan tành.
Phía đối diện, ừ thì...An Linh cũng giận đó nhưng không đáng kể, cô bị đồ ăn ngon làm mờ mắt rồi, thật ra An Linh cũng dễ dỗ dành lắm chỉ cần cho cô đồ ăn ngon thôi thì tức giận đến mấy cũng tan biến thôi.
An Linh không để ý đến ba mẹ ở bên kia, cô đang ngắm một miếng sườn xào chua ngọt trên dĩa, vừa định vươn đũa ra gắp thì bàn lại xoay chỗ khác.
Lập tức giọng nói nghiêm khắc của An Quân Thụy vang lên: "An Quân Phong!"
Bàn tay nhỏ xíu của An Quân Phong lập tức rụt lại, nhảy xuống ghế chạy qua ôm chân của An Linh tìm kiếm đồng minh: "Cô út, bảo vệ cháu, ba hung dữ quá".
Cô nhìn mặt nó mà buồn cười, lấm lem y như con mèo, bàn tay cũng toàn là đất, quần áo cũng không có chỗ nào sạch sẽ.
"Quỷ nhỏ, con nhìn lại mình xem, còn dám nói ba hung dữ, ba con đánh được cả cô út của con ấy chứ ở đó mà bảo vệ hả"
An Linh nghe vậy thì liếc An Quân Thụy một cái: "Anh đánh em thử xem, xem em..." có nhờ chú già đánh lại anh không, mấy chữ cuối An Linh nuốt vào trong chứ làm sao dám nói ra.
An Quân Thụy với vẻ mặt thách thức: "Em làm sao, nói nghe thử".
"Xem em có đánh lại anh không".
An Quân Thụy cười khẩy một cái: "Em là tiểu quỷ số một..."
Anh ta búng trán thằng nhóc một cái: "Còn con là tiểu quỷ số hai".
Hai anh em họ An là kiểu xa thì nhớ mà gặp nhau là cứ chí chóe, oánh lộn suốt ngày, ngày xưa mẹ An cố ý sinh cách xa như vậy mục đích nghĩ An Quân Thụy trưởng thành sẽ yêu thương em nhưng đời không như là mơ, hai anh em này không động tay động chân thì cũng đấu võ mồm không ai nhường ai.
Ba mẹ An chứng kiến cảnh này đã sớm quen rồi, nên cứ âm thầm ăn cơm thôi, có can ngăn cũng vô dụng.
Thằng nhóc ỷ có chống lưng liền gân cổ cãi lại: "Mẹ nói em bé nghịch ngợm là bé ngoan bé khỏe".
Hạ Nghiên Dương: "Khụ!"
Hạ Nghiên Dương khen em bé mới sinh nhà hàng xóm lại vô tình lọt vào tai thằng con trai của cô ấy, bây giờ nó dám bám vào đó mà cãi lại ba nó.
An Quân Thụy tức giận, cốc đầu nó một cái: "Con ngày càng hư đốn rồi đó, chẳng biết giống ai".
Anh ta dứt khoát túm An Quân Phong đang ôm chặt chân An Linh quăng cho người giúp việc, nó vẫn còn la hét bất phục thì Hạ Nghiên Dương đã nhẹ nhàng dỗ dành: "Mau đi tắm rửa thay quần áo đi, không là hết đồ ăn ngon đừng có khóc" thằng nhóc giống tính An Linh cứ nghe đến đồ ăn là mắt sáng bừng lập tức ngoan ngoãn.
"Con trai của con, không giống con thì giống ai" đột nhiên mẹ An nhàn nhạt buông ra một câu, bà đã không lên tiếng thì thôi, một khi đã nói thì toàn là những câu khiến trái tim người ta rỉ máu.
Ba An lập tức tiếp lời, thuận miệng kể về quá khứ huy hoàng của An Quân Thụy: "Ngày xưa lúc Quân Thụy bằng tuổi Tiểu Phong, có một lần bị mẹ các con mắng liền xách balo lên bỏ nhà đi qua nhà Họa Niên ở một tuần, còn chưa đủ nó còn dụ dỗ Họa Niên đi bụi cùng với nó".
Bách Họa Niên ngồi không cũng dính đạn: "..."
An Linh nghe đến tên của Bách Họa Niên liền sốt sắng: "Rồi chú ấy có đi theo không ba?".
Ba An cố gắng nhớ lại rồi ông nói: "Ba quên mất rồi".
An Quân Thụy hôm nay bị đả kích triệt để!
Anh ta lập tức đổi chủ đề sang Bách Họa Niên: "Cậu không định lấy vợ à, sắp thành ông chú già đến nơi rồi".
Bách Họa Niên: "Khụ".
Sao anh em nhà họ An này có thể giống nhau đến vậy, cả em gái lẫn anh trai đều thích gọi anh là chú già.
"Tôi sắp lấy vợ rồi, người này cậu cũng biết".
An Linh cầm ly nước hớp một ngụm nghe hai chữ "lấy vợ" thì đột nhiên bị sặc.
An Quân Thụy liếc An Linh một cái: "Ai nói em đâu, em ho gì chứ".
"Em sặc nước không được à".
An Quân Thụy hừ lạnh một cái ra vẻ chê bai Bách Họa Niên: "Cậu mà có ai chứ".
Bách Họa Niên cười một cái không trả lời, âm thầm liếc cô gái nhỏ gắp thịt bỏ vào miệng, hình như là vị rất ngon vì cô cười híp cả mắt lại.
An Quân Thụy không hỏi nữa, anh ta chuyên tâm lột tôm cho vợ mình, anh ta vừa bỏ vào chén cho Hạ Nghiên Dương thì thằng con trai của anh ta vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy, nước rõ từng giọt bắng nhắng kêu lên: "Con cũng muốn ăn tôm".
An Quân Thụy liếc nó một cái, nhàn nhạt hỏi: "Con mấy tuổi rồi?".
An Quân Phong xòe đôi bàn tay mũm mĩm của nó ra, bắt đầu đếm rồi huơ huơ bàn tay năm ngón của nó trước mặt An Quân Thụy: "Con năm tuổi rồi".
An Quân Thụy lạnh lùng đáp: "Ừ vậy con trưởng thành rồi đó, nam nhi thì tự lột tôm đi".
Hạ Nghiên Dương ôm trán lắc đầu, hai cha con này không thể thôi đối đầu với nhau được hay sao.
An Quân Phong nhìn quanh một vòng thấy không ai quan tâm nó đến bèn leo lên đùi ba An làm nũng: "Ông nội, tiểu Phong muốn ăn tôm" nó giương đôi mắt to tròn lên nhìn ba An.
Ba An không chịu được liền mềm lòng lột tôm cho nó, ăn được mấy con liền thỏa mãn chạy đi chơi.
Kết thúc bữa ăn quá nhiều sự ồn ào và bắng nhắng, An Linh ôm một bụng to tròn gối đầu lên đùi mẹ An nằm dài ườn trên sofa vừa ăn tráng miệng vừa xem TV, đúng là con gái chỉ khi về nhà mẹ đẻ mới vứt bỏ hình tượng như vậy.
Mẹ An thuộc kiểu người ít nói thay vào đó lại rất hay quan sát, trong bữa ăn bà nhận ra ánh mắt thằng nhóc Bách Họa Niên dành cho con gái bà không đơn giản tí nào.
Mẹ An dịu dàng vuốt ve máy tóc mềm mại của An Linh vừa nhẹ giọng hỏi: "Con có thích nó không?"
An Linh đang tập trung vào chương trình trên TV, nên không để ý đến câu hỏi của mẹ An: "Hả? Ai thích ai vậy mẹ?".
"Con có thích Bách Họa Niên không?" mẹ An vẫn lập lại câu hỏi với ngữ điệu đều đều không nhanh không chậm.
An Linh lập tức phản ứng với ba chữ Bách Họa Niên, cô lập tức ngồi bật dậy, mặt nóng bừng bừng: "Mẹ!! Tự nhiên lại hỏi cái đó".
Mẹ An cười dịu dàng, phản ứng này thì đúng là cái chắc rồi: "Con chui từ bụng mẹ ra, làm sao mẹ không nhìn ra được"