Nhiếp Ân cũng không phản bác, thay vào đó lại nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngượng ngùng.
Phong Quân mãi chẳng hiểu nổi, rốt cuộc cậu ấy định lúc nào trưởng thành vậy chứ, cậu cũng đâu phải là một gà mẹ để cậu ấy luôn theo sau.
Nhưng cậu cũng dường như để ý rằng, Nhiếp Ân càng lớn thì lại càng khó lòng biết được đang nghĩ gì trong đầu cả.
Có một lần cậu thắng giải thưởng nhỏ trong trường cấp 2, một nữ sinh khác khối cầm bức thư tới gần đưa nó cho cậu. Không hiểu chuyện gì xảy ra mà cả trường như được gặt hái một lễ hội lớn, còn bảo cậu mau chấp nhận đi.
Nếu như Nhiếp Ân không nói một lời mà không đưa cậu rời khỏi nơi đây, chỉ sợ rằng bản thân sẽ vô thức đồng ý theo bầu không khí trong khi nó lại quá mơ hồ và không chính đáng cho lắm.
Buổi tối cậu định tìm bức thư ấy để đọc nội dung bên trong, nhưng lại chẳng thấy trong cặp đâu cả, hỏi Ân Ân thì lại không thấy đâu cả. Đến lúc tìm thấy trong thùng rác thì nó đã thành nhiều mảnh rồi, chữ viết cũng mờ nhạt đi, cộng thêm trên đấy còn có mùi nước bọt của Lou nữa.
“Nó rốt cuộc thích ăn giấy đến nỗi xé nó thành ra thế này đấy hả?”
Cậu lại không biết, chủ mưu của nó chính là Nhiếp Ân.
…—————————…
Quay trở lại với hiện tại, cả hai đang trượt băng rất vô lo và họ cũng chỉ giao tiếp với nhau bằng ánh mắt liền hiểu ngay đối phương muốn nói gì.
“Ân Ân, lần sau cậu nhất định phải trượt băng cùng tớ trên một sân khấu đấy.”
“Cậu mà dám bỏ chạy, về sau cũng đừng nhìn mặt nhau nữa đấy.”
Nhiếp Ân vô cùng sững sờ trước lời đề nghị này, bản thân không muốn bị cậu bỏ rơi chút nào nên trong giây phút không ngắn cũng không dài liền gật đầu như một cỗ máy làm việc với năng suất cao.
“Vậy quá hay rồi, cuộc thi hôm qua Nhiếp Lan cho tớ xem hoàn toàn có thể tham gia 2 người một đội đấy.”
“Hả?”
“Tớ đã viết thêm tên cậu vào đơn tham gia rồi, nhớ lời cậu nói đấy nhé ~. Cậu bắt được tớ thì tớ sẽ xoá tên cậu, nhưng đó là lúc đấy.”
“……Cạu gài bẫy tớ lần nữa đấy hả!”
Phong Quân buông Nhiếp Ân ra và trượt thoăn thoắt trên sân băng.
Nhiếp Ân bây giờ mới ý thức được đã bị đối phương trêu đùa trong lòng bàn tay, lập tức trượt băng một cách tàn bạo và không nhún nhường đuổi theo.
Nhiếp Lan và Nam Tuyết trượt nãy giờ cũng đã mệt mỏi, định tiến vào bên trong khu nghỉ ngơi để nghỉ dành sức, trước mắt họ lại có một làn gió lạnh lùng xẹt qua bất ngờ, khiến họ phải điều đứng tại chỗ luôn rồi!
“LẠNH QUÁ! CÁI TRÒ ĐÙA CỦA AI VẬY!”
“LẠNH THẤY BÀ RỒI! ÔNG ANH THỐI THA KIA, CHẬM KHÔNG CHẠY MÀ MUỐN VỀ CHẦU TRỜI ĐÓ HẢ!”
Nhiếp Lan mặc kệ thể trạng của mình, vận sức trượt theo phía sau Nhiếp Ân cùng một biểu cảm mà không một thiếu nữ bình thường nào muốn trưng bày ra với người khác. Nam Tuyết đương nhiên không dám ở lại rồi, nhanh chóng chạy vào khu nghỉ ngơi nếu không sẽ bị kéo theo.
“Quân ơi, tớ bây giờ đã trượt băng tốt hơn rồi, cậu thử đánh giá giúp tớ xem……”
Phi Hạ cuối cùng cũng có thể trượt băng một cách trơn tru, dừng chân lại thì thấy một tình huống rất buồn cười nhưng cũng không kém phần kinh dị.
Ba người cùng 1 gia đình, cùng trượt băng với nhau như chuỗi thức ăn và những sắc thái khác nhau hoàn toàn đều theo cách nhìn của cô.
*Viu ~*
“Quân Quân lớp ta quả nhiên trượt băng cũng rất hảo soái mà ~.”
*Gru……*
“Cậu hoàng tử Nhiếp khác lớp trượt như xe moto vậy, quá nhanh quá nguy hiểm……”
*GRAO!!!*
“Ôi cô nương ơi, đây là quái thú Catnap với một khuôn mặt đầy “tôn trọng” đó hả!”
…————————…
Cứ như thế, vòng lặp diễn mãi đến khi hai người phía sau đã thở không còn ra hơi chút nào, Phong Quân mới giảm tốc dần rồi dừng hẳn.
“Cậu không còn sức nữa rồi nhỉ, Ân Ân. Còn tỷ muội, không phải nãy giờ em đang trượt với Nam Tuyết mà, sao cũng thở dài rồi?”
Hai anh em Nhiếp vội vàng lắc đầu như không muốn tiếp chuyện bây giờ, nhưng Nhiếp Lan chớp lấy cơ hội liền vồ lấy Nhiếp Ân siết cổ lại bằng hai cánh tay “thuỳ mị”.
“Ông anh thối được lắm! Giờ báo hại em cũng tới lúc mệt mỏi chỉ vì đuổi theo anh, bây giờ hãy trả giá cho lỗi lầm mà anh gây ra đi!”
Nhiếp Ân cứ thế đã được em gái trao tình thương theo cách độc lạ, Liễu Như quay hết từ trên cao cũng không khỏi bất ngờ mấy, thậm chí còn cười mỉm khi thấy anh em nhà cô đang dần thấu hiểu nhau hơn.
“Anh thấy đấy, chồng. Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta….từ lúc nào đã gần trở thành thành niên rồi.”
“Em nói anh cũng không để ý tới nhiều, nhưng anh thấy người thay đổi nhất……chính là Quân nhi nhà ta đấy.”
Hai người lại nhìn Phong Quân, nụ cười của đối phương lại làm họ mềm lòng đi. Nhưng họ cũng lo sợ rằng, sẽ có một ngày cậu đã đủ cánh để tự mình bay lượn trên bầu trời mà không trở về đây sau đó nữa.
Sự thật rằng Phong Quân là một đứa trẻ cô nhi, chắc chắn không thể nào thay đổi được chuyện đó.
Nhưng họ cùng một tay nuôi nấng để cậu hạnh phúc như bây giờ, vẫn luôn tin rằng quyết định này là không phải sự sai lầm.
Họ ngắm nhìn sân trượt băng, lại tưởng tượng ra viễn cảnh đẹp đẽ về cậu, họ không thể không cười….