“Quân nhi, con nói là sẽ tham gia cuộc thi nghệ thuật trên sân băng?”
“Con cân nhắc cũng lâu rồi, nên lựa chọn cuối cùng của con là sẽ tham gia. Nếu như mẹ rảnh, vậy có thể cùng……”
“Không cần bàn, mẹ chắc chắn sẽ đi xem con khiêu vũ rồi. Nghệ thuật có nhiều loại, nhưng khiêu vũ đối với mẹ vẫn là một điều rất lôi cuốn!”
Liễu Như làm sao còn có thể không quan tâm tới những sự kiện thế này chứ, huống gì Phong Quân là người giành được nhiều giải nhỏ và lớn về đây nữa mà.
Cô cũng từng bảo Phong Quân là hãy chú ý tới sức khỏe của mình, nhưng đối với người sống một mình nhiều năm ở nơi cũ thì nó hoàn toàn không có gì là đáng lo ngại cả.
Có lần cô đưa Phong Quân đi khám tổng sức khỏe một lần, tất cả thông số đều hoàn toàn bình thường.
Nhưng lúc lấy van ở tĩnh mạch, cậu ấy vẫn như bao người khác, chính là sợ mũi nhọn của kim tiêm….
Nhớ lại cảnh tượng đó, cô lại hoài niệm tới bóng dáng cậu nằm sau trên bệnh viện lần đầu tiên.
Dáng người nhỏ bé, thiếu sức sống, nhưng tinh thần lạc quan và ý chí mãnh liệt lại giúp cậu sống đến lúc ấy.
Cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, tất cả mọi thứ đều như thể chỉ là một dòng chảy trôi qua trong tâm trí cô, vẫn còn nhớ in.
Cũng đã nhiều lần trở về cô nhi viện với Phong Quân, nhưng lúc tâm sự thì cô chỉ thẫn thờ nhìn cậu nói chuyện một mình với bia đá……
Đúng là khó giải bày thật.
Nhiếp Lan đang tận hưởng bát súp lại thấy cô hoài niệm về quá khứ, không khỏi thở dài rất nhiều. Nhưng nếu so sánh với hiện tại và bây giờ, Phong Quân cũng không để tâm lắm, đó là suy nghĩ của cô nếu đặt cảm giác của mình lên đối phương.
[Vậy lúc nào rảnh rỗi, chúng ta nên đi đến sân trượt băng.]
“Sân trượt băng……Nhưng cũng chưa phải lúc mở cửa trong khoảng thời gian tối thiểu mà.”
[Tớ biết một chỗ khác, không những còn rộng mà còn có hệ thống lò sưởi.]
“Chỗ nào mà chẳng có….”
…—————————…
Vài ngày sau, Nhiếp Ân làm đúng như lời hứa của mình, đã dẫn cả gia đình và Phi Hạ tới sân trượt băng như cậu đã nói.
Nơi này đi tốn mất 1 tiếng đồng hồ, nhưng đoạn đường đi tới đây cũng là những tuyến đường không gây ùn tắc.
Vả lại ở đây thực sự rất ấm, tuy Phong Quân đã mường tượng được nó sẽ không khác lắm, nhưng thế này đúng là khác biệt với nơi cũ cậu tập trượt.
[Tớ đi lấy giày trượt tuyết. Mọi người cứ đợi tớ ở đây nhé, sẽ nhanh thôi.]
“Mẹ không thể trượt băng được với mấy đứa, nhưng sẽ ngồi trên khán đài gửi hình lại. Cần gì cứ tự nhiên nhé, cháu cũng vậy đấy Phi Hạ.”
“Cháu….cháu cảm ơn dì….”
Cô ấy cúi đầu liên tục trước lời mời này.
Vốn tưởng rằng sáng nay cô sẽ nằm ngủ ở nhà và làm thêm bài tập xem như xong ngày hôm nay, Phong Quân lại rủ cô đi trượt băng với gia đình, nên cô đã nhanh chóng makeup lại và chuẩn bị hành lý với một tốc độ không thể nào bình thường hơn.
Nhiếp Lần đương nhiên rủ thêm Nam Tuyết tới cùng rồi, chị em chí cốt sao có thể tách nhau trong những cuộc đi chơi như thế chứ.
“Hôm nay vui vẻ thật đấy, anh Quân.”
“Lúc nào cũng để em gái anh làm phiền em rồi, xin lỗi nhé….”
“Em còn vui hơn khi được đi chơi với mọi người đấy chứ.”
Vừa lúc Nhiếp Ân đã lấy xong những giày trượt tuyết ra, lại chứng kiến một màn trò chuyện thế này, cậu bỗng chốc cảm thấy có chút tủi thân.
Nhưng cũng đâu có tư cách quản người khác chứ, đó là do chính cậu nghĩ vậy.
…———————…
Thay giày xong, mọi người đều trượt băng một cách tự do, Nhiếp Phong ngồi quan sát cùng Liễu Như đều quay lại hết hành trình hôm nay của tụi nhỏ, có vài lúc hai người sẽ cùng chụp với nhau một vài tấm ảnh trong tháng.
Họ tới đây lúc 8h cuối tuần, cũng là ngày họ thường đi chơi nhiều nơi khác nhau. Nhưng cận đông sẽ không có ai khác đi chơi trượt băng, nên cả sân hiện tại chỉ cỏn vẹn đúng 5 người.
Phi Hạ lần đầu tiên trượt băng còn suýt té lên té xuống nhiều lần, Phong Quân thở dài đành phải chỉ cho cô ấy cách trượt băng cơ bản.
Còn cặp chị em tỷ muội kia thì khỏi phải bàn cãi, họ biếu diễn cùng với nhau rất thuần thực và không có ai ngáng đường trong tầm mắt sân trượt nên họ cũng tập luôn những động tác đầy khó xơi.
Chỉ còn lại mỗi Nhiếp Ân chơi vơi trong mối quan hệ này, không khỏi buồn bã và yên lặng trượt băng một mình.
Phong Quân lúc này đã chỉ xong động tác trượt băng cho Phi Hạ, cô ấy muốn tự mình tập để có thể làm quen dần nên đã tách ra.
Cậu mới chú ý đến Nhiếp Ân nãy giờ không thấy đâu cả, quay người ra phía sau để tìm kiếm bóng dáng ấy, lập tức trượt băng mà không quan tâm bất cứ thứ gì.
Đối phương lúc này vẫn yên lặng trượt đi với tốc độ rất chậm rãi, không hay biết bản thân sắp đụng phải thành sân.
Tới lúc Phong Quân bất ngờ ôm lấy cậu phía sau, cậu mới hoàn hồn lại nhìn vào ánh mắt đầy chân thành ấy.
“Sao thế? Bị cô lập thành ra như thế đấy hả?”
“Đợi tớ không đợi, bản thân cậu sắp và phải thành sân cũng chẳng hay biết gì cả.”