Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 363: Ngoại truyện



“Chú Minh, bác Trương, hai người nói giỡn,” Nam Cung Kình Hiên kiên định mà ôm lấy bả vai Dụ Thiên Tuyết, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, mị hoặc lan tràn, ưu nhã mà lạnh nhạt nói: “Tuy là ở Nam Phi, nhưng tin tức cũng không đến nỗi lạc hậu như vậy mới đúng, hôn ước của cháu và nhà họ La đã là chuyện mấy trăm năm trước, bác Trương, bác không cần lại so đo, cháu cũng không còn trẻ, đã một đống tuổi, nếu một đứa con cũng không có, lúc này mới khiến các chú bác chê cười!”

Lúc này hai vị trưởng bối mới ha ha cười rộ lên, không khí mới khôi phục sự náo nhiệt cùng hòa hợp ban nãy.

Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy sống lưng đều căng đến cứng đờ.

Đập vào mắt là có thể nhìn tới chỗ nào cũng đều là thân hữu có vài phần giao tình, cô cũng không có khả năng toàn bộ thời gian yến hội đều tránh ở trong lồng ngực anh để anh giới thiệu, khiến cho người khác tiếp thu một cách bị động, cô không thể luôn giống như một vị khách ngoại lai, được anh bảo hộ ở dưới cánh chim.

“Bác Trương,” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, cầm lấy một ly rượu trên cái bàn được bố trí vô cùng tinh xảo bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cháu có nghe Kình Hiên nói về bác, có thể phát triển ngành đá quý đến Nam Phi, bác chính là này tiền bối trong ngành này, chỉ điểm này thôi thì anh ấy cũng cần phải học hỏi ở bác nhiều, không thể luôn cứ ở trong nước vì gia đình con cái mà nhọc lòng, có rảnh cũng nên đi theo bác ra bên ngoài, đi nhiều học nhiều hơn mới đúng.”

Người đàn ông được gọi là bác Trương tức khắc mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, vài giây sau mới phản ứng được, giơ cái ly chậm rãi chạm ly cùng cô.

“Ly này kính bác, về sau mời bác đến đây chơi thường xuyên, việc kinh doanh cháu không hiểu, nhưng xử sự chi đạo làm người thì vẫn phải hướng trưởng bối học hỏi nhiều, bác sẽ không vì xuất thân của cháu không tốt mà không mua mặt mũi này của cháu chứ?” Cô mỉm cười, trong sự ưu nhã lộ ra vài phần cao quý, nhẹ giọng trêu chọc.

“Ha…… Sao có thể sao có thể,” Bác Trương nhanh miệng nói, cười rộ lên: “Tôi nói này lão Minh, ông nhìn ánh mắt Kình Hiên xem, chọn một người không có xuất thân gì cũng đều có thể chọn tốt như vậy, cháu kêu là…… Là cái gì Tuyết?”

“Dụ Thiên Tuyết, nhà nhà đều biết ‘Dụ’, thiên vạn ‘Thiên’ , băng tuyết ‘Tuyết’.” Cô giải thích rõ ràng từng chữ.

“À à…… Tới tới tới, đều nhận thức nhận thức, về sau mọi người nhiều lui tới.”

Ánh mắt thâm Thuý của Nam Cung Kình Hiên có chút mê ly, nhìn chăm chú bóng dáng người phụ nữ nhỏ nhắn này, trong yêu thương có chút nể phục, một lát sau mới hoảng hốt phản ứng được là cô mới qua thời gian ở cữ không bao lâu, không thể uống rượu được, vội duỗi tay túm bàn tay lạnh ngắt của cô, thong thả mà kiên định cầm lấy ly rượu của cô.

“Mới vừa sinh bảo bảo, em đừng uống rượu, đối thân thể không tốt,” Anh thấp giọng nói, ngước mắt nói với các vị trưởng bối: “Ly rượu này cháu đại diện cô ấy uống, kính các vị.”

Dụ Thiên Tuyết ngoan ngoãn đứng thẳng, nhìn anh ngửa đầu uống cạn ly rượu.

“Sao anh lại không nhìn ra là em còn có bản lĩnh mượn sức người như thế này?” Uống xong ly rượu, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý tới, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu nói bên tai người trong ngực mình.

Giọng nói của anh ái muội mà lộ ra sự thương tiếc, nếu không phải bận tâm mọi người, rất muốn trực tiếp xoa cô vào trong lòng mà tùy ý hôn cô.

“Anh nhìn không ra còn có rất nhiều nữa, đại tổng giám đốc, em không cần anh chống đỡ ở phía trước, chính em có thể tự xử lý.” Dụ Thiên Tuyết cũng nghiêng mặt, ở bên tai anh nhẹ giọng nói.

Thanh âm của cô quá mềm quá vũ mị, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên rũ xuống, nắm chặt vòng eo cô.

Mà ở khoảng cách xa xa, Nam Cung Dạ Hi nhón chân nhìn tình huống của bọn họ bên này, trong lòng gấp gáp muốn chết——

Chị dâu dễ thân đáng yêu của tôi ơi, như thế nào còn không qua đây!

*****

“Hazi, cô nói xem, phụ nữ mang thai mười tháng, trong mười tháng đó đàn ông thật sự sẽ nhịn được tịch mịch mà không đi tìm phụ nữ sao?? Tôi thấy không thể……” Một phụ nữ xinh đẹp mặc lễ phục màu khói nói.

“Cái gì kêu không thể?” Một phụ nữ khác tiếp lời, cười đến vũ mị: “Đó khẳng định là sẽ ngoại tình! Cô cho rằng chị đang xem phim ngôn tình sao? Đàn ông nào có năng lực nhịn được không chạm vào vợ trong khi vợ mang thai mười tháng? Cho dù có thể chạm vào thì thế nào? Cùng một người phụ nữ bụng to ’làm’ thì có bao nhiêu sảng khoái? Chậc…… Phụ nữ nha, có đôi khi nên thừa nhận thì phải thừa nhận, không nên lừa mình dối người thì tốt rồi!”

Nói xong, cố ý hay vô tình mà liếc nhìn Nam Cung Dạ Hi ở đối diện một cái.

Một tiếng ‘cạch’ nhỏ vang lên, Nam Cung Dạ Hi đặt ly rượu xuống mặt bàn, nhướng mày: “Cô nhìn tôi làm gì? Tôi lừa mình dối người sao? Tôi lừa mình dối người khi nào?”

“Dạ Hi, cô đừng kích động,” Người phụ nữ ngồi bên cạnh vỗ vỗ bả vai cô, nâng nâng cằm nói: “Cô nhìn đám người bên kia xem, cái người tên Dụ Thiên Tuyết kia, đúng là rất xinh đẹp, đứng ở bên người anh trai cô cũng không biết đã giết chết bao nhiêu người, nhưng cô nhìn kỹ đi, trong toàn bộ bữa tiệc này có mấy người mua mặt mũi của cô ta? Được đàn ông thương yêu hữu dụng sao? Không ai biết cô ta có gia thế bối cảnh như thế nào, không ai biết cô ta đã tốt nghiệp trung học hay tốt nghiệp chuyên khoa chưa, càng không có cái gì có thể chứng minh tố chất tu dưỡng của cô ta, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ như vậy, có quỷ mới cảm thấy cô ta xứng đôi với anh trai cô! Không tin thì cô nhìn đi, mọi người đều có ánh mắt gì! Vừa rồi chúng tôi lại không phải nói cô, là nói người phụ nữ kia.”

Nam Cung Dạ Hi cắn môi, lạnh lùng nhìn họ: “Nói chị dâu tôi? Các người biết chị ấy là ai sao? Có tư cách gì ở chỗ này nói bậy!”

Mấy phụ nữ ở đối diện há to miệng, nửa ngày mới khép lại.

“Nam Cung Dạ Hi, đầu óc cô nóng hỏng rồi đi? Cô lại hướng về người phụ nữ kia, lúc trước cô cũng rất chán ghét cô ta mà, nhớ không? Không chỉ có chạy tới làm tiểu tam’, còn ỷ vào mình có đứa con là có thể gả vào hào môn, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy! Nếu cô ta không phóng đãng đến tận xương tủy, quỷ mới bị cô hấp dẫn a!”

“Cô nói đủ chưa?” Nam Cung Dạ Hi vỗ bàn đứng lên, nhíu mày lạnh lùng nói: “Cô nói ai phóng đãng? Cô cũng đi phóng đãng một lần thử đi, xem anh trai tôi có để Yến đến cô hay không a!”

“Aiz, cô……” Cô bạn tức giận đến sắc mặt đều trắng: “Nam Cung Dạ Hi, cô uống lộn thuốc rồi đúng không!”

“Cô mới uống lộn thuốc!”

“Tôi nói người phụ nữ kia phóng đãng thì làm sao? Trước kia đầu óc của cô cũng rất rõ ràng, từ sau khi bị chồng quăng bỏ thì càng ngày càng không đáng tin cậy! Trách không được chồng cô không cần cô, quăng luôn con cũng đều không cần!”

“Cô nói lại lần nữa cho tôi nghe?!” Nam Cung Dạ Hi tức giận đến cả người run rẩy, lớn tiếng nói.

Cách đó xa xa, Dụ Thiên Tuyết thấy được bên này hỗn loạn, tráng khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, cho anh một ánh mắt ý là anh cứ yên tâm, hướng tới bên này chậm rãi đi tới.

“Dạ Hi, làm sao vậy?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng chụp vai cô, ôn nhu hỏi.

“Ha…… Không có gì,” Nam Cung Dạ Hi áp xuống lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là một đám oán phụ, cả ngày đấu không lại đám tình nhân, không kéo chồng về được, cho nên chạy đến địa bàn của người khác nói ra nói vào khoa tay múa chân, lấy đó an ủi tâm linh trống trải khó nhịn của bọn họ —— các người nói có phải hay không?”

Bầu không khí chung quanh tức khắc lạnh xuống.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.