Từ Khánh Dung đi dùng cơm với đối tác, trong số họ có cả Cố Bắc Thành.
Cô búi tóc cao, tôn lên chiếc cổ thanh mảnh, trắng ngần. Chiếc váy màu đen dài qua gối phối cùng áo vest trắng, vừa kín đáo vừa thanh lịch. Từ Khánh Dung xuất hiện, không còn nét mộc mạc thường ngày mà thay bằng vẻ đẹp sắc sảo của một nữ doanh nhân thành đạt.
Tuy là người đại diện cho Tống thị nhưng cô không hề tự kiêu. Sự lễ phép cùng cách nói chuyện khôn khéo đã gây được thiện cảm của mọi người.
Tàn tiệc, Cố Bắc Thành đưa Từ Khánh Dung về. Anh lái xe qua một hiệu bán sách cũ, đột nhiên dừng lại, nhìn vào trong một lúc rồi hỏi:
“Có thể vào trong cùng anh không?”
Từ Khánh Dung hơi khựng lại, sau đó gật đầu đồng ý.
“Em còn nhớ nơi này chứ?”
“Đương nhiên là nhớ rồi.” Cô lướt qua chiếc kệ chất đầy sách, bắt đầu hoài niệm.
Thời còn đi học, Từ Khánh Dung thường xuyên ghé đến tiệm sách này. Ở đây có rất nhiều thể loại sách, có cả tiểu thuyết, truyện tranh và những món đồ lưu niệm.
Lúc trước cô chọn mua sách cũ để tiết kiệm một khoản tiền, lâu dần lại cảm thấy yêu thích. Giống như mỗi món đồ ở đây đều có sức hút riêng đặc biệt, là phiên bản độc nhất vô nhị.
Cố Bắc Thành ngẫm lại một chuyện từ rất lâu rồi. Khi đó, anh làm mất quyển truyện tranh Chú Lính Chì mà ông nội tặng, là Từ Khánh Dung đã tìm lại cho anh một quyển truyện giống như vậy.
Quyển truyện tranh kia nằm trong bộ truyện khá cũ, ở thời điểm đó đã không còn được tái xuất bản nữa rồi. Chỉ là, Từ Khánh Dung nhớ mình từng thấy quyển truyện tranh trong tiệm bán sách cũ, nên đã vì Cố Bắc Thành mà lật tung nơi này để tìm.
Công sức suốt ba ngày trời ròng rã của cô đã được đền đáp. Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ rạng rỡ của Từ Khánh Dung khi cầm quyển truyện tranh đưa cho mình, trái tim anh đã rung rinh, lỗi nhịp từ bao giờ.
“Khánh Dung, em biết không, anh luôn cảm thấy em là người con gái lương thiện nhất thế gian này.”
Cô bật cười, không cần đoán cũng biết Cố Bắc Thành đang nghĩ lại chuyện năm đó.
“Đừng nói cảm ơn em về quyển truyện tranh nữa nhé! Em nhớ anh nói câu đó không dưới mười lần rồi.”
“Không phải định cảm ơn em đâu…” Lòng bàn tay Cố Bắc Thành khẽ run lên, cuộn tròn trong túi quần.
Anh chớp nhẹ mi mắt, cử chỉ trở nên chậm chạp. Dường như từng giây trôi qua đều cảm thấy có chút nặng nề.
“Cô gái lương thiện như em, xứng đáng có được hạnh phúc.”
Từ Khánh Dung nhìn sâu vào đôi mắt kia, muốn nắm bắt tâm tư của người đàn ông đang đứng đối diện. Thế nhưng, anh lại không để cho cô nhìn ra chút ý định nào của mình.
Một chút im lặng, Cố Bắc Thành cúi đầu suy nghĩ.
Càng tiếp xúc gần với Từ Khánh Dung, anh càng không nén được nỗi lòng. Lý trí không thắng nổi con tim, anh vốn định chờ cho đến khi Tống Duật khôi phục lại trí nhớ mới theo đuổi Từ Khánh Dung, nhưng mà hiện tại, lại muốn dứt khoát tỏ tình.
“Khánh Dung, anh thích em!”
“Anh thích từ rất lâu rồi. Phải nói là rất, rất thích em…”
Một lời Cố Bắc Thành nói ra nhẹ bẫng, nhưng lại như tảng đá nặng ghì chặt lấy hai chân của Từ Khánh Dung. Anh bước đến gần hơn một bước, môi hé lời:
“Không chỉ đơn thuần là thích, mà anh còn muốn trở thành người có thể mang đến cho em hạnh phúc cả đời.”
“Bắc Thành à…” Từ Khánh Dung rủ mi mắt, cảm giác khó xử trực trào trong lồng ngực.
“Đừng vội từ chối.” Anh bỗng ngăn lời cô lại.
Cố Bắc Thành biết Từ Khánh Dung sẽ không chấp nhận lời tỏ tình đường đột này. Mà khi anh nói ra cũng không phải hy vọng cô sẽ đồng ý ngay lập tức. Hơn ai hết, anh hiểu rõ cô vẫn không thể quên được Tống Duật.
“Khánh Dung, như anh nói, người con gái lương thiện như em xứng đáng có được hạnh phúc.” Anh lặp lại câu nói ban nãy của mình.
“Cho nên anh chỉ hy vọng em có thể mở lòng, quên đi những chuyện đau lòng trong quá khứ mà sống vì mình, cũng như cho có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi em.”
“Đừng cự tuyệt anh có được không?” Cố Bắc Thành nói xong câu này thì im lặng, chờ đợi câu trả lời từ đối phương.
“Em…” Từ Khánh Dung nén tiếng thở dài. Trong đầu cô là một mảng rối rắm, cô hiểu hết những lời Cố Bắc Thành nói. Hiểu được sự chân thành của anh dành cho mình, quý báu đến nhường nào.
“Tống Duật hiện tại vẫn như vậy, cho nên…”
“Không sao cả! Anh sẽ chờ.” Cố Bắc Thành nói, kiên định không một chút nao núng nào.
Từ Khánh Dung không đáp, sự im lặng của cô thể hiện một chút gì đó dao động. Trước giờ cô vẫn coi Cố Bắc Thành như anh trai ruột thịt của mình, nhưng trải qua quá nhiều chuyện đau lòng, cô bắt đầu lưỡng lự. Từ Khánh Dung tự hỏi, rốt cuộc hạnh phúc nên tìm ở chốn nào? Bản thân nên chạy về phía người mình yêu hay toàn tâm toàn ý với người yêu mình thì mới có được hạnh phúc?
Sau cái gật đầu đơn giản của người con gái ấy, Cố Bắc Thành mới có thể mỉm cười. Anh bất giác cúi đầu, ôm lấy Từ Khánh Dung, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.