Cho Anh Một Cơ Hội

Chương 60: Em hứa



Tám giờ sáng, Lưu Vũ đã có mặt ở biệt thự để đưa Tống Duật đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Từ Khánh Dung cũng muốn đi cùng, hôm nay là chủ nhật nên cô không phải đến Tống thị.

“Cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Tôi đi cùng anh ấy là được rồi.” Lưu Vũ chợt lên tiếng.

“Đúng đó! Vợ cứ ở nhà đi, một lát nữa anh sẽ bảo cậu ấy mua đồ ăn ngon cho em.” Tống Duật nói thêm vào.

Hiếm khi thấy hắn không bám lấy Từ Khánh Dung như vậy. Vì là Lưu Vũ đưa Tống Duật đi nên cô cũng thấy an tâm hơn. Nếu hắn đã đi cùng cậu, cô sẽ tranh thủ thời gian dọn dẹp nhà cửa.

Bình thường đều là bác sĩ đến đây kiểm tra sức khỏe cho Tống Duật. Nhưng hôm nay ông ấy lại hẹn hắn đến bệnh viện.

Lâu lắm rồi Từ Khánh Dung không gặp Phương Mỹ Anh. Thỉnh thoảng hai người cũng tâm sự qua điện thoại nhưng chỉ được vài ba câu. Dù sao cũng là cuối tuần, Từ Khánh Dung phơi xong quần áo, bèn gọi điện rủ hai anh em nhà họ Phương sang chơi một chuyến.

Từ Khánh Dung rủ cả Cố Bắc Thành, nhưng anh lại có việc không thể đến được. Phương Thái Khang hẹn một tiếng nữa sẽ có mặt, cô nhân lúc Tống Duật còn chưa về, cùng dì Trần đi siêu thị mua thêm đồ nấu bữa trưa.

Đông người, ăn lẩu là tuyệt nhất. Từ Khánh Dung mua nguyên liệu nấu lẩu hải sản. Mua xong, về đến nhà liền cùng dì Trần vào bếp.

“Khánh Dung, cậu đang làm gì vậy? Để tớ phụ giúp cậu.”

Phương Mỹ Anh vừa đến, xông xáo bắt tay vào phụ Từ Khánh Dung rửa rau. Một lúc sau Tống Duật và Lưu Vũ trở về, còn mua thêm cả pizza và bánh ngọt.

Tối qua Từ Khánh Dung chỉ vô tình nói thèm ăn pizza, vậy mà Tống Duật lại có thể nhớ được. Hắn kéo cô ngồi xuống ghế, háo hức mở hộp pizza còn ấm nóng, rồi nói:

“Vợ ơi, anh mua pizza cho vợ. Vợ mau ăn đi!”

“Mọi người cũng ngồi xuống ăn cùng đi.” Từ Khánh Dung thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, có chút ngượng ngùng.

Phương Mỹ Anh lại không dám tin đây là Tống Duật. Không ngờ có một ngày hắn cũng có bộ mặt dễ thương như vậy, đối xử với Từ Khánh Dung vô cùng chu đáo.

“Người ta mua cho vợ yêu đó. Thái Khang, anh đừng có giành ăn với Khánh Dung nha.” Cô ấy cong môi, nói một câu trêu cô bạn thân của mình.

“Mỹ Anh, đừng có chọc tớ!” Hai má của Từ Khánh Dung càng thêm ửng hồng, vành tai nóng bừng lên, cúi xuống nhìn hộp bánh pizza Tống Duật mua cho mình.

Phương Thái Khang đứng ở một bên, nét mặt trở nên đăm chiêu khó đoán. Khóe môi anh bất giác nhếch nhẹ, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn, tuyệt nhiên không để người ta nhìn ra được.

Cho đến tận chiều, Phương Thái Khang và Phương Mỹ Anh ra về. Lúc ngồi vào trong xe ô tô, anh giúp cô ấy thắt dây an toàn, không nhịn được mà hỏi:

“Em thấy mùi vị chiếc bánh pizza kia thế nào?”

Phương Mỹ Anh chau mày khó hiểu. Chiếc bánh pizza mà Tống Duật mua vào buổi trưa sao? Có vấn đề gì à?

Cô ấy không suy nghĩ nhiều, thật ra cảm thấy bánh pizza khá ngon, đế bánh mỏng, giòn, ngập ngụa topping, nhưng mà…

“Hình như thiếu thiếu cái gì đó.” Phương Mỹ Anh gãi đầu, mùi vị đúng thật có hơi thiếu sót.

Phương Thái Khang chỉ nhoẻn miệng cười, sau đó nổ máy xe, lái đi khỏi.

Từ Khánh Dung ngồi trên giường, trước khi ngủ thì xem qua tài liệu công việc. Tống Duật bước đến gần, cúi xuống thơm vào má cô, mũi cọ lên làn da mướt mát, tham lam hít hà.

“Vợ ơi, anh muốn ăn bánh kem.”

Cô vừa nghe vậy, tài liệu trên tay cũng bỏ xuống, mỉm cười với Tống Duật.

“Để em xuống lấy cho anh nha.”

Hắn gật gật, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. Từ Khánh Dung vừa đi khỏi, hắn bèn cầm mấy bưu kiện ở trên giường lên xem, lật qua lật lại.

Đến khi cô quay lại, hắn mới bỏ tài liệu xuống giường, thở dài phiền não.

“Đây là cái gì thế? Anh đọc mà không hiểu.”

Từ Khánh Dung cất dẹp đống giấy tờ qua một bên, đem bánh lại cho Tống Duật.

“Anh ăn bánh đi. Ăn xong nhớ phải đánh răng thật sạch đó!”

Có khác gì một bà mẹ đang cưng chiều con của mình không chứ? Từ Khánh Dung dần quen với sự ngờ nghệch đáng yêu này của Tống Duật. Thật ra, hắn như vậy lại dễ thương hơn so với lúc bình thường rất nhiều.

Nhưng mà Từ Khánh Dung không hi vọng Tống Duật cứ mãi trong bộ dạng này. Cô mong hắn khỏe lại, sớm nhớ ra tất cả mọi chuyện. Khi đó, cô mới có thể yên tâm rời đi được…

Màn đêm buông xuống, hai người nằm trên giường nhưng Tống Duật vẫn chưa ngủ. Hắn ôm lấy Từ Khánh Dung, để cô nằm trong vòng tay của mình. Cô cọ mũi vào lồng ngực hắn, cách một lớp áo mỏng vẫn có thể cảm nhận được khuôn ngực rắn rỏi cùng nhịp tim đập liên hồi.

“Vợ à, hứa với anh, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau không bao giờ rời xa nhé!”

Giọng nói trầm ấm văng vẳng bên tai. Từ Khánh Dung ngước mặt, đôi mắt trong veo nhìn gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện của người đàn ông trong bóng tối. Hơi thở hắn phả đều đều vào mặt cô, khóe môi mấp máy:

“Có được không?”

“Duật, sao tự nhiên anh lại nói mấy lời này?” Từ Khánh Dung mang theo chút nghi hoặc, bàn tay đang đặt trên eo Tống Duật khẽ siết lại, nén hơi thở chờ đợi câu trả lời từ hắn.

“Bởi vì…” Tống Duật khựng lại hai, ba giây, ánh nhìn dời đi nơi khác, từ tốn nói ra câu còn nghẹn lại trong cuống họng: “Anh sợ anh ngốc như vậy, vợ sẽ bỏ anh đi mất.”

Từ Khánh Dung không thể nhìn rõ biểu cảm của Tống Duật lúc này, nhưng nghe giọng nói đang run nhẹ kia, cô bỗng ôm chặt lấy hắn, trái tim như bị ai giằng xé, đôi mắt từ từ nhắm lại, gật đầu.

“Được, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa dù chỉ là một chút!”

“Em hứa…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.