“Dì cũng nghe thấy rồi đấy, biệt thự này có phải do tôi mua đâu, mà là của Sở Bắc. Nếu hai mẹ con ở hẳn đây thì không hay lắm đâu”.
Lẽ ra, Chu Cầm vốn định nhịn không nói chuyện này ra rồi.
Dẫu sao Chu Lệ cũng là em gái của bà ta, hiện giờ hai mẹ con lại không có nơi nào để đi thì ở tạm đây vài ba hôm cũng được.
Nhưng Chu Lệ vừa nói như vậy thì có nghĩa là định ở lại lâu dài rồi.
Dù Chu Cầm có mát tính đến mấy thì cũng sẽ không nhịn được nữa.
Hai chị em họ đã có gia đình riêng, cho nên đôi lúc cũng phải suy nghĩ cho gia đình nhỏ của mình.
Chu Lệ lập tức biến sắc mặt khi nghe Chu Cầm nói thế.
“Chị, chị định đuổi hai mẹ con em đi à?”
Chu Cầm do dự một lát rồi nói: “Không, nhưng dì cũng thấy rồi đấy, nhà này không phải của tôi, nếu hai mẹ con dì sống hẳn ở đây thì không hay đâu”.
Chu Lệ lập tức tái mặt.
Một lát sau, bà ta lại tỏ vẻ đáng thương rồi rơi nước mắt.
“Chị, chị cũng thấy rồi đấy, Dương Ân vừa gây ra đại hoạ, mà giờ chị lại định đuổi hai mẹ con em đi, trong khi hai mẹ con em làm gì có nơi nào để đi đâu. Chị là chị ruột của em cơ mà, lẽ nào chị đành lòng nhìn hai mẹ con em lưu lạc nơi đầu đường xó chợ sao?”
Chu Cầm lại bắt đầu dao động.
Chu Lệ thấy thế thì mừng thầm rồi nói tiếp: “Mới lại, nếu người ngoài biết chuyện chị đuổi em ruột ra khỏi nhà thì còn gì là thể diện nữa?”
Lạc Tuyết ở bên cạnh nghe thấy thế thì quyết định phản bác.
“Ai muốn nói gì thì nói, chứ nhà cháu đã tận tình tận nghĩa với mẹ con dì rồi. Dì cũng thấy rồi đấy, Dương Ân suốt ngày gây chuyện, ai biết khi nào cậu ấy lại gây hoạ động trời gì đó tiếp chứ! Rồi người ta đến tận đây thì nhà cháu biết phải làm thế nào?”
Vốn Chu Cầm còn đang lưỡng lự, nhưng nghe Lạc Tuyết nói thế thì lập tức tỏ vẻ kiên định ngay.
Bà ta nhìn Chu Lệ rồi nói: “Dì nó, Tiểu Tuyết nói đúng đấy, hay là…”
Song, bà ta còn chưa nói hết câu thì Chu Lệ đã chen ngang.
“Chị, họ hàng ở quê đều đã biết mẹ con chị mua biệt thự trên này rồi, mọi người cũng biết hai mẹ con em lên đây nương nhờ chị. Nếu bây giờ, chị đuổi mẹ con em đi thì mẹ con em đành phải về quê thôi, họ hàng mà biết chuyện thì kiểu gì cũng nói này nói nọ nhà chị đấy”.
Chu Cầm biến sắc mặt, trong lòng bắt đầu nổi giận.
Bà ta là một người rất ưa sĩ diện nên rất quan tâm đến những lời người khác nhận xét về mình.
Nhất là với những người hay thích ăn đơm nói đặt ở quê, nếu họ biết bà ta đuổi hai mẹ con Dương Ân đi thì kiểu gì cũng gièm pha đủ điều.
Vậy thì danh tiếng cùng tài năng mà bà ta bịa ra bao năm qua sẽ bị huỷ hoại hết.
Nghĩ tới đây, Chu Cầm chỉ biết thở dài.
“Dì nó, ban nãy tôi nói đùa đấy, hai mẹ con dì cứ yên tâm ở đây, chờ khi nào tự lực cánh sinh được thì hãy chuyển đi”.
Sau khi nghe Chu Cầm nói vậy, gương mặt vốn đang đau buồn của Chu Lệ lập tức mỉm cười.