Chu Cầm không ngờ Dương Ân lại tiêu sài hoang phí như vậy.
180 nghìn không phải một khoản tiền nhỏ, vậy mà cậu ta tiêu không biết tiếc tay.
Nếu Dương Ân mà là con trai của Chu Cầm thì chắc bà ta cũng đánh chết cậu ta rồi.
Nhưng hiện giờ, hai mẹ con Chu Lệ đang ở trong nhà bà ta, nếu bà ta cứ mặc kệ cho Chu Lệ đuổi đánh Dương Ân rồi chẳng may xảy ra chuyện gì thì mất hay.
Nghĩ vậy, bà ta không chút do dự mà lập tức lao lên giằng lấy cái chổi trong tay Chu Lệ.
“Dì nó, dì đang làm gì thế hả? Tốt xấu gì thì nó cũng là con trai của dì đấy, ừ thì nó đã phạm tội tày trời, nhưng dì định đánh chết nó hay sao?”
Nghe thấy thế, Chu Lệ càng thêm giận dữ.
“Chị, chị đừng cản em! Hôm nay, em phải đánh chết thằng trời đánh này, nó làm em tức muốn chết đi được!”
Chu Lệ giả bộ định nhặt cái chổi ở dưới đất lên.
Chu Cầm thấy thế thì chán nản nhìn Dương Ân rồi tức giận nói: “Còn ngây ra đấy làm gì? Lên tầng trên đi!”
Bấy giờ, Dương Ân mới hoàn hồn gật đầu rồi co giò chạy thẳng lên tầng trên.
“Chị, chị đang làm gì thế?”
Chu Lệ vẫn vùng vằng như thể chuẩn bị lao lên trên.
Chu Cầm bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đẩy mạnh người em gái mình một cái.
“Được, tôi không cản nữa, dì muốn đánh chết nó đúng không? Đấy, dì lên đi, yên tâm lần này tôi không cản nữa đâu!”
Chu Lệ lập tức ngẩn người.
Ngay sau đó, bà ta không đòi lao lên trên nữa, mà ngồi thụp xuống đất rồi gào khóc nức nở.
“Sao số tôi lại khổ thế này!”
Bà ta khóc lóc thảm thương, ai không biết còn tưởng bà ta đang khổ sở lắm.
Thấy thế, Chu Cầm đành thoả hiệp rồi ngồi xuống cất giọng an ủi.
“Được rồi, già rồi mà còn ngồi bù lu bù loa trước mặt đám trẻ thì còn ra thể thống gì nữa, đừng để người ta cười cho!”
Nghe thấy thế, Chu Lệ càng khóc ác liệt hơn.
“Chị, sao đời em lại khổ thế cơ chứ! Đời này, em chỉ mong Dương Ân có thể nuôi em khi về già, nhưng chị nhìn nó đi, có làm được cái tích sự gì đâu”.
Chu Cầm thở dài một hơi.
“Thôi, ai chẳng có lúc sai lầm, về dạy lại nó là được. Dẫu sao chuyện cũng đã qua, người không sao là được rồi, những chuyện khác bỏ qua hết đi”.
Dứt lời, bà ta đỡ Chu Lệ từ dưới đất dậy.
Chu Lệ lau nước mắt rồi tỏ vẻ đáng thương nhìn Chu Cầm, nói: “Chị, sau này em và Dương Ân chỉ biết trông cậy vào chị thôi, chị đừng đuổi mẹ con em đi nhé!”