“Mẹ nó mày còn không ngại sao? Bản thân chẳng có tiền lại cứ ra vẻ rộng lượng, còn bảo ông đây đi theo mày, mày xem bộ dạng mày đi, bây giờ cả chó cũng chẳng bằng, bảo ông đây đi với mày, trừ khi ông đây đui mù mất rồi!”
Vẻ mặt Dương Ân đột nhiên trở nên ửng đỏ, hai tay cậu ta run rẩy, chỉ vào thanh niên tóc vàng, tức đến không nói nên lời.
Cậy ta chẳng thể nào ngờ được, người lúc đầu còn tôn trọng kính cẩn với mình, bây giờ lại có thái độ như vậy với mình.
Ngay lúc cậu ta sắp chửi ầm lên, thì một người đàn ông mập mạp đột nhiên tiến lên, tát một cái vào mặt cậu ta.
“Lý Thủy nói không sai! Mẹ nó mày không có tiền lại còn ra vẻ, nếu mà ăn không trả nổi tiền thì mẹ nó đừng có đến mấy nơi như này ăn cơm, bây giờ mày hại mấy anh em thảm rồi, ông đây đánh chết mày!”
Nói rồi, thanh niên béo như cảm thấy vẫn không xả được tức, lại đánh một đấm vào ngực Dương Ân.
“A!”
Một đấm của thanh niên béo cũng không nhẹ, lập tức khiến Dương Ân kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, Dương Ân vừa mới từ dưới đất bò dậy lại ngã ngửa lại, bộ dạng trông rất buồn cười.
“La Bân, mẹ nó mày lại dám đánh ông đây, ông đây liều mạng với mày!”
Dương Ân chật vật bò dậy từ dưới đất, trông như muốn lao về phía thanh niên béo kia.
Thế nhưng ngay lúc này, hai thanh niên còn lại vẫn chưa rat ay và thanh niên béo tiến lên trước, đẩy Dương Ân ngã xuống đất, bắt đầu đánh đấm túi bụi.
“Mẹ mày, này thì ra vẻ!”
“Không có bản lĩnh mà còn ra vẻ giả vờ, đây chính là kết cục của mày!”
Ngô Lương ở bên cạnh nhìn thấy vậy, chợt nhíu chặt mày.
Mấy tên thanh niên này xuống tay cũng chẳng nhẹ, nhanh chóng đã đánh Dương Ân sưng mặt chảy máu mũi.
Hơn nữa trông bộ dạng bọn họ cũng không có ý dừng lại, mà trái lại còn xuống tay càng lúc càng mạnh hơn.
Dương Ân kêu la thảm thiết, càng lúc cũng càng kêu to hơn.
“Được rồi, dừng hết lại cho tôi!”
Thấy Dương Ân thê thảm, Ngô Lương vội lên tiếng ngăn lại.
Ông ta cũng có phần lo lắng, nếu bản thân không ngăn lại, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến mạng người.
Sau lưng ông ta tuy có anh Long làm chỗ dựa, nhưng nếu xảy ra án mạng, thì dù có anh Long cũng không thể bảo vệ được ông ta.
Mấy tên thanh niên nghe thấy giọng Ngô Lương, vẻ mặt ngập ngừng dừng lại.
“Ông chủ à, chúng tôi đã đánh Dương Ân một trận rồi, bây giờ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”
Thanh niên tóc vàng cười xòa nói.
“Đi?”
Ngô Lương cười lạnh, chỉ vào phòng VIP đầy hỗn loạn, nói: “Náo loạn tiệm của ông đây ra như vậy, bọn mày muốn đi, muốn trốn tránh cũng được quá nhỉ?”