Sở Bắc nghe vậy, ánh mắt có chút tươi cười, thờ ơ nói: “Tôi họ Sở, ông cứ đi hỏi Long Tam thử xem, anh ta có dám động đến tôi không”.
Cái gì!
Người này lại gọi thẳng tên của anh Long?
Ngô Lương lập tức sững người, thoáng chốc chưa kịp định thần.
Sở Bắc lắc đầu, không quan tâm đến Ngô Lương, mà trực tiếp quay người rời đi.
Sau khi Sở Bắc rời đi, cuối cùng Ngô Lương cũng định thần lại.
Thấy Sở Bắc đã rời đi, ông ta lập tức nổi giận, muốn đuổi theo.
Nhưng ông ta vừa đi một bước thì đột nhiên dừng lại.
Sau đó, ông ta như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt thoáng chốc trở nên sợ hãi.
“Vữa nãy cậu ta nói, cậu ta họ Sở?”
Ngô Lương nghĩ đến một khả năng, ánh mắt càng lúc càng sợ hãi.
Đến cuối cùng, gương mặt ông ta đổ mồ như mưa, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ.
Ngay lúc này, âm thanh Dương Ân đột nhiên vang lên bên tai ông ta.
“Giám đốc Ngô, tôi sai rồi, cầu xin ông tha cho một lần, sau này tôi không dám nữa!”
Ngô Lương định thần lại, vẻ mặt có chút khó coi.
Nhất là khi ông ta nghĩ đến chuyện rất có thể bản thân đã đắc tội với người không nên đắc tội, tâm tình lại càng kém hơn.
“Mẹ nó! Đều là do cái đồ phế vật nhà mày, nếu không phải mày, ông đây sao lại ngu như vậy, đắc tội với người không nên đắc tội, nếu ông đây có chuyện gì, mẹ nó mày cũng đừng mong sống yên!”
Ngô Lương càng nói càng tức, lại đá một chân lên người Dương Ân.
Sau đó, tầm mắt ông ta lại nhìn sang mấy tên bạn lêu lỏng sau lưng Dương Ân, vẻ mặt cười hung tợn.
“Nói đi, mấy người muốn chết thế nào?”
Mấy đám bạn bè Dương Ân gọi đến, vốn đã rất sợ gặp chuyện, lúc này nghe thấy lời của Ngô Lương, ai trông cũng cười tráng thoáng chốc bị dọa sợ biến sắc, liên tục dập đầu xin tha.
Ngô Lương thấy vậy bèn cười lạnh một tiếng.
“Mấy cái thứ rác rưởi bọn mày, hại ông đây đắc tội với người không nên đắc tội, bây giờ còn muốn xin tha, đã muộn rồi!”
Nghe thấy lời của Ngô Lương, mấy tên thanh niên lập tức tái mặt.
Chỉ thấy cậu ta vươn tay chỉ về phía Dương Ân, vẻ mặt cay độc nói: “Là nó, mọi chuyện đều là do lỗi của nó! Là nó nói với chúng tôi, chỉ cần đi cùng nó, đến đây thì giống như mà mình vậy”.
Nghe thấy lời thanh niên tóc vàng, Dương Ân lập tức ngây người.
Cậu ta không ngờ được, bạn bè mới vừa nãy còn bảo vệ mình, xưng anh gọi em, mà bây giờ đột nhiên lại đánh ngược lại, đẩy mọi trách nhiệm lên người mình
Định thần lại, ánh mắt Dương Ân lộ ra vẻ tức giận.
Chỉ thấy cậu ta nhìn thanh niên tóc vàng chằm chằm rồi nói; “Lý Thủy, cái đồ khốn nạn! Vừa nãy lúc ông đây mời mày ăn cơm, mày còn một câu anh Dương hai câu anh Dương, bây giờ lại quay ngược cắn một miếng, lương tâm mày bị chó tha rồi sao?”
“Tao khinh!”
Thanh niên tóc vàng nhổ nước miếng xuống đất, vẻ mặt hung tợn nhìn Dương Ân, cười lạnh một tiếng.