Phải biết rằng, hôm nay Tân Vũ Phong đi tới được đây, nhất định là vô số cơ duyên trùng hợp, chồng chất lên nhau.
Đầu tiên, anh đánh bại công tử Linh Hoa ở chân núi, sau đó khi chuẩn bị hái quả bồ đề thì gặp Mộc Dung Chỉ cùng Mộc Dung Chỉ đồng hành, sau đó trà trộn vào nơi tụ tập của Thập Thất Nhị trại.
Công tử Linh Hoa tìm Tống Trung Hãn để được giúp đỡ, anh xuất hiện và tạo được sự nổi bật trước mặt Nam Tuấn Sái, có được tư cách để vào lăng mộ cùng với Thất Thập Nhị trại.
Sau đó… gặp Tân Thiên Lâm và buộc phải tự nổ tung trong trận chiến với Tân Thiên Lâm.
Kể từ khi nổ tung ra khỏi lối vào của mê cung, anh đã thành công tìm thấy lối ra, và trong lối vào ngôi mộ tiếp theo, anh gặp phải Huyền Thiết Quỷ Tướng.
Sau khi tránh được Huyền Thiết Quỷ Tướng, vậy mà lại kích hoạt cơ quan Kỳ môn độn giáp!
Đây là những sự trùng hợp, cùng với thực lực của Tân Vũ Phong mà thành!
Nếu Tân Vũ Phong không thể đánh bại công tử Linh Hoa, thì còn nói gì tới đi vào núi Lôi Công!
Nếu Tân Vũ Phong không thể đánh bại Chúc Cửu Sinh, đừng nói đến việc đồng hành cùng Mộc Dung Chi!
Nếu Tân Vũ Phong bị Tống Trung Hãn đánh bại, Nam Tuấn Sái làm sao có thể tung ra một cành ô liu mời Tân Vũ Phong cùng đồng hành?
Nếu như Tân Thiên Lâm không có tung ra một đạp, Tân Vũ Phong sẽ không tự nổ tung, cũng sẽ không tìm được mê cung!
Nếu không phải Tân Vũ Phong to gan lại cẩn thận bước ra khỏi mê cung, nếu không Tân Vũ Phong từng là chiến thần Thiên Vũ, anh sẽ không bao giờ biết cách né tránh Huyền Thiết Quỷ Tướng!
Nếu không phải Tân Vũ Phong đã học được Kỳ môn độn giáp đến cảnh giới hoàn hảo và siêu việt, thì làm sao anh có thể phá giải Tử Môn và bước vào kho báu này?
Đây chính là trùng hợp cùng thực lực kết hợp với nhau, mới khiến cho Tân Vũ Phong đến được đây!
Thực lực không liên quan gì đến cảnh giới!
Còn có cả cơ hội!
Thêm nữa, sử dụng một câu nói cũ của Đại Hạ…
Tới cũng tới rồi!
Đúng vậy, tới cũng tới rồi, Tân Vũ Phong sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Anh suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm, tiếp tục tìm kiếm trong kho báu này.
Hầu như mọi viên gạch lát sàn đều bị anh nhìn qua một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Từng chiếc cột chạm rồng bằng gỗ gụ đều bị anh chạm vào từng đường nét.
Tuy nhiên, vẫn không có gì xảy ra cả.
Cuối cùng, Tân Vũ Phong bước lên bậc thềm ngọc trắng, đi về phía ngai vàng chạm rồng.
Trong ảo ảnh, nơi mà anh và Lâm Kiều Như đã cùng nhau uống rượu.
Thành thật mà nói, cho tới bây giờ, Tân Vũ Phong cũng không hình dung ra cái gì đã kích hoạt ảo giác.
Tuy nhiên, không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian vào lúc này cho những việc mà anh thực sự không thể hình dung ra được.
€ó rất nhiều điều quan trọng hơn.
Tân Vũ Phong ngồi trên ngai vàng chạm rồng, rũ mắt xuống, ngón tay lướt qua bàn làm việc trước mặt.
Được chạm khắc từ gỗ sưa, hoa văn hình cửu long hí châu.
Tượng trưng cho vị trí tối cao trong thiên hạt!
Trong kho báu này, mọi thứ dường như đều chỉ ra rằng kho báu này là vị trí tối cao.
Ngay cả Tân Vũ Phong cũng đột nhiên cảm thấy kho báu này chính là cung điện cao cấp nhất của vương triều.
Tân Vũ Phong mím môi, thu lại suy nghĩ, tiếp tục quan sát bàn làm việc trước mặt.
Cửu long hí châu, tại sao Tân Vũ Phong lại cảm thấy kì lạ tới như vậy?
Ngón tay của Tân Vũ Phong lần mò qua “hạt châu” trên đầu cửu long trên bức điêu khắc cửu long hí châu.
Theo lý mà nói, nó phải là một hình tròn Người điêu khắc, tại sao ngay từ đầu đã khắc nó thành một hình vuông?
Và so với toàn bộ bức cửu long hí châu thì kích thước không hề nhỏ, nó to bằng lòng bàn tay, đại khái to bằng nửa con rồng.