Ngày xx tháng 7, năm xx theo lịch Đại Hạ: Hôm nay chúng tôi bước ra khỏi kho báu tìm thấy một lối đi trong lăng mộ khác.
Nhìn thấy một đám người toàn thân làm bằng sắt, thật sự quá khủng bố, đội trưởng của chúng tôi lúc đầu tưởng họ là âm binh.
May mắn thay, chúng tôi đã trốn thoát ra được, đội trưởng đã báo cáo tình hình với tổ chức, nhưng chúng tôi không thể vào lăng mộ này được nữa, phải tìm lối vào khác, giờ chúng tôi đang nghỉ ngơi bên ngoài lăng mộ.
Ngày 29 tháng 8 năm xx lịch theo Đại Hạ: Sau hơn một tháng, cuối cùng cũng tìm được lối vào mới.
Ngày 2 tháng x năm xx theo lịch Đại Hạ: Thật khủng bố! Tại sao những người sắt đó lại ở khắp mọi nơi! Tại sao chỉ viện từ trụ sở chính vẫn chưa tới? Chúng tôi sắp hết lương thực rồi!
Ngày 5 tháng 9 năm xx theo lịch Đại Hạ: Đói… khát… nhưng đội trưởng nói rằng khó khăn lắm mới tới được đây, phải tiếp tục kiên trì Thôi vậy, chiến sĩ Đại Hạ, chết cũng được sống cũng chẳng sao, sẽ không bao giờ rút luil Ngày 6 tháng 9 năm xx theo lịch Đại Hạ: Chỉ… còn lại tôi và…
Ngày 7 tháng 9 năm xx theo lịch Đại Hạ: Đừng mở Sinh Môn! Người tới sau đừng mở Sinh…..
Cuốn nhật ký tới đây, thì đột ngột kết thúc.
Ở trang cuối cùng, dòng ghi chép của nhật ký vào ngày 7 tháng 9 cực kỳ nguệch ngoạc, có lẽ các dòng ghi chép trong cuốn nhật ký đã để lại tín hiệu cảnh cáo trong tình huống vô cùng hoảng loạn.
Trên đó vẫn còn những chấm nhỏ sẫm màu, chắc hẳn là máu đã bị oxy hóa.
Đó là lời cảnh báo cuối cùng của một chiến sĩ Đại Hạ.
Tân Vũ Phong thấy vậy thì trong lòng buồn bực không nói nên lời, vẻ mặt nặng nề.
Một người chiến sĩ Đại Hạ đã đột nhiên bỏ lại người vợ vừa mới sinh đẻ xong, cùng đứa con gái vẫn còn đang khóc oe oe đợi ăn, trên người gánh sứ mệnh của Đại Hạ, bước vào ngôi mộ này.
Đáng tiếc…
Cuối cùng, lại không thể ra ngoài, cũng không gặp được con gái của mình.
Bao gồm cuốn nhật ký này, tất cả di vật ngoại trừ quân hiệu đều do Tân Vũ Phong sắp xếp cẩn thận, còn bộ xương trắng kia thì đều được Tân Vũ Phong xếp chung một chỗ.
Nếu như có cơ hội, Tân Vũ Phong hi vọng sẽ tìm được đời sau của chủ nhân chiếc huy chương này.
Tân Vũ Phong lấy bật lửa ra, vẻ mặt trịnh trọng đốt những di vật kia.
“Tuy rằng tôi không biết mọi người từ đâu tới, nhưng tất cả đều bỏ mạng ở đây, tôi biết mọi người không cam lòng, điều duy nhất mà tôi có thể làm, e rằng chỉ có thể để mọi người mang theo những di vật này.”
“Ít nhất, mục tiêu của chúng ta đều là tới tìm bảo vật, ngôi mộ này khiến mọi người phải chôn thây ở đây, có lẽ tôi cũng vậy”
“Tiền bối…”
Tân Vũ Phong vừa nói, ánh mắt chuyển tới xương cốt của chiến sĩ kia.
“Tiền bối, xin hãy giúp đỡ hậu bối một tay nhé!”
Tân Vũ Phong nói xong, trịnh trọng đứng lên, cúi chào với bộ xương trắng đó.
Ngay sau đó, lửa trên di vật lan tràn, ngọn lửa lan tràn trên xương từng chút một.
Dưỡng khí trong mật thất cũng bị tiêu hao ngày càng nhiều.
Tân Vũ Phong biết mình không thể chậm trễ hơn nữa Hành vi của anh, trong những lúc bình thường, có vẻ rất nực cười.
Thế nhưng… đối mặt với Tử Môn, thứ duy nhất phá giải, hoặc nói cách khác là có thể trợ giúp Đó là người chết!
Lần đầu tiên trong đời, Tân Vũ Phong đặt hy vọng yếu ớt vào hồn ma có thế là không hề tồn tại.
Anh hoàn thành tất cả những việc này, nhìn vào Tử Môn phía sau lưng.
Nhưng lại không chú ý tới, di vật duy nhất của người chết mà anh đem đi, thoáng chốc lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Tân Vũ Phong không do dự thêm nữa, không khí trong lăng mộ vốn dĩ đã loãng, huống chỉ là ở trong mật thất.