Nhưng Tân Vũ Phong lại cau chặt mày, không có vẻ mặt thả lỏng.
Kết quả cuối cùng, thế mà lại là Tử Môn, đó là lối ra duy nhất!
Không đúng, nhất định có chỗ nào đó sai rồi.
Tử Môn là cánh cửa có sự tượng trưng không tốt nhất trong tám cánh cửa, không hề có hi vọng.
Sao lại là Tử Môn, mới là con đường sống duy nhất được chứ?”
Trên đầu Tân Vũ Phong toát ra mồ hôi lạnh, anh không dám tin mà tính đi tính lại mấy lần.
Thế nhưng, cho dù Tân Vũ Phong có tính đi tính lại bao nhiêu lần thì cái kết vẫn không thay đổi.
Tử Môn, Tử Môn…
Chỉ có Tử Môn!
Tân Vũ Phong hít sâu một hơi.
Đến cả tính vài lần cũng là Tử Môn, dường như không còn cách nào khác là phải tin vào kết quả dự đoán của mình.
Tuy nhiên, cũng không phải là không có chút hy vọng nào cả.
Thuật số như Kỳ môn độn giáp này cũng có một phần liên quan tới huyền học.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng này…
Tân Vũ Phong không thể không nghĩ tới Tử Môn, cách phá giải thâm sâu hơn những gì thâm sâu.
Anh đứng dậy, cúi thấp đầu, lần theo đường dây bấc ở trên mặt tường, nhìn di vật của những người chết trước mặt này, phân loại xong những di vật này thành từng loại.
Sau đó, mới giật mình nhận ra rằng khoảng cách dài nhất giữa những người chết này là hàng nghìn năm.
Người chết vào thời gian gần đây nhất trước mắt Tân Vũ Phong, mặc dù quần áo trên người đã mục nát, cũng đã bị phong hóa thành một bộ xương trắng.
Nhưng ở bên cạnh, còn có một chiếc huy chương nhỏ.
Mặc dù lớp sơn bên trên bị mờ, khó có thể nhìn rõ.
Tuy nhiên, nhìn vào hình dạng, chắc chẩn là chiến sĩ trong thời kì đầu của vương triều Đại Hạ.
“Ôi…
Tân Vũ Phong thở dài một tiếng.
Ở bên cạnh anh, Tân Vũ Phong còn nhìn thấy một cuốn sổ tay rách nát.
Mặt giấy bên trên đã được làm bằng một kỹ thuật đặc biệt, phân hủy không quá nghiêm trọng.
Thế nhưng Tân Vũ Phong vừa nhấc nhẹ quyển sổ lên, tờ giấy trên đó liền rơi xuống.
Tân Vũ Phong cầm sổ tay lên lần nữa, cẩn thận sắp xếp lại cho đúng thứ tự.
Sợ rằng nếu anh mạnh tay hơn một chút sẽ biến tờ giấy thành những mảnh giấy vụn.
Thứ đập vào mắt Tân Vũ Phong là nét chữ khỏe khoản và mạnh mẽ.
Ngày 6 tháng 7 năm xx theo lịch Đại Hạ: Hôm nay, các đồng đội của tôi và tôi… hôm nay các đồng đội đã hy sinh, ba người, tên họ là Trương Viên, Lý Khánh Hằng, Chu Nguyên Phong.
Ngày 7 tháng 7 năm xx theo lịch Đại Hạ: Hôm nay cuối cùng chúng tôi cũng vào được kho báu. Trừ những đồng đội hy sinh lúc đầu, mọi người đều trở nên cẩn thận, không ai bị thương và không có ai hy sinh. Trong kho báu, toàn bộ đều là những binh khí của Đại Kiền tiền tiều, đáng tiếc rằng, chúng tôi không lấy được cái nào cả.
Ngày 8 tháng 7 năm xx theo Lịch Đại Hạ: Tất cả mọi người ở lại kho báu nghỉ ngơi.
Ôi, không biết con gái tôi trông thế nào rồi, không về nhà một năm, trước đó bởi vì chuẩn bị công tác bảo mật, đã không liên lạc với gia đình nửa năm,con gái vừa mới được sinh ra đời thì đã rời đi, chắc bây giờ đã mọc mấy cái răng rồi nhỉ?