Cô ta chống hai tay xuống đất, dùng lực để đứng lên.
“Tôi không chịu thua! Võ giả Đại Hạ có thể bị đánh ngã chứ tuyệt đối không bị đánh bại!”
Ánh mắt Nhạc Linh Linh lúc này ngời sáng.
Toàn thân cô ta tỏa ra một tinh thần quật cường đến kinh người, vô cùng rực rỡ.
Ý chí hiên ngang ấy không chỉ có ở cánh đàn ông mà phụ nữ cũng có thể có được!
Tinh thần chiến đấu đến cùng, không bao giờ bỏ cuộc chính là châm ngôn của người Đại Hại Nhạc Linh Linh khó khăn lắm mới có thể đứng lên thì lập tức lại bị Kameda Daisuke đạp một phát vào đùi!
“Rắc!”
Âm thanh gãy xương vang lên.
Tất cả mọi người trong đoàn võ thuật Đại Hạ chứng kiến cảnh tượng đó đều có thể hiểu được.
Xương đùi của Nhạc Linh Linh đã bị Kameda Daisuke đạp gãy rồi!
Tất cả mọi người đều vô cùng đau lòng.
Huống hồ là bố của cô ta, Nhạc Quốc Phong. Không biết ông ấy chứng kiến cảnh này sẽ cảm thấy như thế nào.
Dưới lôi đài, đến ngay cả Tân Vũ Phong mới quen biết Nhạc Linh Linh được vài ngày cũng chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.
Ánh mắt anh thoáng hiện lên tia lạnh lẽo, nhìn chăm chằm Kameda Daisuke đang đứng trên lôi đài kia.
Lúc này anh chỉ muốn lao lên trên đài xé nát Kameda Daisuke ra thành mảnh vụn!
Tân Vũ Phong cắn chặt răng.
Mặc dù thời gian anh quen biết Nhạc Linh Linh không dài.
Mới chỉ vài ngày thôi.
Nhưng… anh có ấn tượng rất tốt về Nhạc Linh Linh!
€ô nhóc Nhạc Linh Linh này tuy là bình thường hơi lắm lời một chút, nhưng bản chất lại vô cùng trong sáng thiện lương!
Lúc trước ở trên máy bay, Nhạc Linh Linh thấy anh không quen ai nên cô ta chủ động bắt chuyện, còn kể anh nghe những chuyện hồi xưa của Đại Hạ.
Chủ yếu cô ta nói về những người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạt!
Lúc đó, là Nhạc Linh Linh cố ý muốn giới thiệu các thành viên trong đoàn của mình cho Tân Vũ Phong.
Hơn nữa, suốt quãng thời gian sống chung cùng nhau, anh có thể cảm nhận được.
Nhạc Linh Linh là một cô gái tốt bụng lương thiện, vậy mà giờ đây cô ta lại bị đánh đến nông nỗi này!