Gió lớn gào thét lao đến, tụ về phía kết ấn trên hai tay của Daisuke Kameda.
Nhưng trận gió lớn đang rít lên từng cơn trong nháy mắt biến thành hàng trăm lưỡi gió.
“Không ổn!”
Nhạc Linh Linh hét lên một tiếng thất thanh, đồng tử cô ta cũng lập.
tức thu nhỏ lại bằng với kích cỡ của một cây kim.
€ô ta cũng muốn tránh, nhưng tất cả đã quá muộn!
Bây giờ nội kình của cô ta đã không đủ hỗ trợ cho việc sử dụng thân pháp Hoa sơn tuyệt học một lân nữa.
Thậm chí…
Nhạc Linh Linh chỉ có thể chịu bị lưỡi gió tấn công, sau đó cố gắng bảo vệ những bộ phận quan trọng, giảm sát thương đến mức tối đa.
Mỗi một lưỡi gió giống như một con dao nhỏ.
Cứa lên từng chỗ da để lộ ở bên ngoài.
Nhạc Linh Linh đã không thể phân biệt được âm thanh bên rít qua bên tai cô ta là gió lớn, hay là giọng điệu trầm thấp kiêu ngạo của Daisuke Kameda.
Sau khi trải qua một trận lưỡi gió.
Nhạc Linh Linh đã không thể đứng vững trong gió nữa rồi, cơ thể lung lay như sắp đổ.
Cả người đều là vết bầm tím.
Mỗi một chỗ da bị lộ ra bên ngoài đều đang rỉ máu.
Dựa vào tu vi ám kình đỉnh của cô ta, căn bản không cách nào có thể chống lại những lưỡi gió kia.
Đúng lúc nào, phía dưới lôi đài chợt vang lên một giọng nói đầy lo lắng!
“Sư tỷ, Linh Linh sư tỷ!”
“Linh Linh!”
“Con gái!”
Trong đó người phản lớn mạnh nhất chính là người bố ruột của Nhạc Linh Linh, Nhạc Quốc Phong.
Nhìn con gái bị thương nặng, người làm bố này hận không thể thân con nhận lấy.
Hai mắt Nhạc Quốc Phong bởi vì nhồi máu mà đỏ hoe, đôi mắt ông ta nhìn chảm chằm vào lôi đài, hận không thể lập tức lao lên đó.
Người bố nào có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị thương ngay.
trước mặt mình.
Nhạc Quốc Phong ngay tức khắc ‘vụt’ đứng lên.
“Tiền bối Nhạc!”
Con ngươi của Tân Vũ Phong co lại, một tay vươn ra nắm lấy tay áo của Nhạc Quốc Phong: “Ngài hãy bình tĩnh lại!”
Cơ thể của Nhạc Quốc Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đương nhiên, cũng vì có Tân Vũ Phong ở đây.
Tân Vũ Phong chỉ là nắm chặt lấy cổ tay ông ta, nhưng bàn tay đó lại như một gọng kìm, khiến ông ta không thể cử động được.
Khớp hàm Nhạc Quốc Phong run lên, trong đôi mắt hung dữ của ông ta tràn đây nước mắt, chỉ chực trào ra bên ngoài.
“Bác Nhạc…”
Lúc này Thiền Nguyên Dung cũng vươn tay ra kéo tay áo của Nhạc.
Quốc Phong.
Nhạc Quốc Phong cắn răng, nhắm mặt lại và thở ra một hơi dài, sau đó mới ngồi xuống.
Thiền Nguyên Dung biết rằng điều này rất tàn nhẫn với một người làm bố như Nhạc Quốc Phong.
Nhưng Thiền Nguyên Dung cũng không thể không khuyên một câu: “Bác Nhạc! Khi hai bên đang thi đấu, người ngoài không được phép làm phiền. Đây là quy định cơ bản của trận đấu!”
“Một khi đã phạm phải, nói không chừng tất cả mọi người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hà đều bị đuổi ra bên ngoài!”
Nhạc Quốc Phong lại căn chặt răng, từ từ gật đầu.
Ngay ở đây, ông ta không những là bố của Nhạc Linh Linh.
Mà ông ta còn là trưởng đoàn đại biểu võ thuật Đại Hà.
Chưởng môn Hoa Sơn phải giành được vinh quang cho đất nước.
Toàn bộ…
Không thể chỉ vì một phút bốc đồng của ông ta mà hủy hoại mọi thứ.
Cho dù bây giờ Nhạc Quốc Phong có đau lòng, cũng chỉ có thể im lặng ngồi ở vị trí của mình, chịu đựng sự dày vò này.
Thiền Nguyên Dung nhìn thấy cuối cùng Nhạc Quốc Phong cũng ngồi yên vị trí, khế thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, quy tắc cũng chỉ là thứ yếu.
Quan trọng là đang có một nhóm võ đạo Đông Hoàng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ ở phía đối diện lôi đài.
Một khi Nhạc Quốc Phong có bất kỳ hành động gì, một khi ông ta dám lao lên lôi đài…