Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Chương 96: Đích thân phá nát lãng mạn



Quả thật Tô Tiểu Mễ cảm giác bản thân như đang nằm mơ, trong tình trạng mù mờ cùng Nghiêm Ngôn đến Hà Lan, một quốc gia nổi tiếng với không khí trong lành cùng cối xay gió, vốn oán trách Nghiêm Ngôn tại sao không chọn đưa cậu đến nước Pháp nổi tiếng lãng mạn hay Hy Lạp chẳng hạn, nhưng sau khi máy bay hạ cánh Tô Tiểu Mễ nhìn thấy phong cảnh nơi đây và hoàn toàn bị chinh phục, nơi này thật sự rất đẹp, kiến trúc chung quanh đều tô điểm cho phong tình dân dã đất nước Hà Lan, dọc theo đường đi Nghiêm Ngôn luôn nắm tay Tô Tiểu Mễ, trên đường chạm mặt vài người, bọn họ không ai có biểu cảm kinh ngạc, mà xem hai người như một đôi tình nhân bình thường, không chán ghét hay cảm thấy quái lạ, Tô Tiểu Mễ đã hoàn toàn bị nơi này chinh phục.

Đến khách sạn hai người ở trong một gian phòng đặc biệt, Tô Tiểu Mễ nhìn cách trang trí bên trong gian phòng, cẩn thận thăm dò Nghiêm Ngôn: “Ngôn, nơi này trông có vẻ rất đắt, không bằng chúng ta đổi một gian phòng giá mềm hơn đi”

“Vấn đề tiền bạc không cần em đến quan tâm?”

“Em chỉ muốn tiết kiệm cho gia đình thôi mà?”

“Nếu em thật muốn tiết kiệm thì hãy nhịn không ăn quà vặt từ hôm nay, một ngày nào đó anh sẽ bị con heo ham ăn em làm cho phá sản mất thôi”

Tô Tiểu Mễ lắp bắp hoảng sợ, Nghiêm Ngôn quả nhiên sắp phá sản hơn nữa tội nhân lại chính là mình, có lẽ do mình quá ham ăn nên Nghiêm Ngôn mới phá sản? Trong lòng thật sự thấy rất có lỗi với Nghiêm Ngôn, tất cả đều do bình thường cậu ăn vô tư, nếu có thể khống chế chính mình sẽ không có cục diện như ngày hôm nay, vì những chuyện đó mà Tô Tiểu Mễ trong lòng quấn quýt không yên.

Chờ hai người thu dọn đâu vào đấy, đầu óc đần Tô Tiểu Mễ mới phát hiện nguyên lai Nghiêm Ngôn biết nói tiếng Hà Lan, ngay tức khắc sùng bái Nghiêm Ngôn thêm vài phần: “Ngôn, không ngờ ngay cả ngôn ngữ cao siêu vậy anh cũng biết nha”

“Không lẽ em cho rằng anh luôn đọc sách không chữ? Đi thôi, đừng có ở đó nữa, anh đưa em ra ngoài đi dạo”

Phong cảnh nơi đây thật sự quá thơ mộng, Tô Tiểu Mễ đi theo sau mông Nghiêm Ngôn nhìn chung quanh, xa xa có một cái hồ, bên cạnh hồ lại có cối xay gió, mà mỗi một cối xay gió đều không cùng màu sắc, tất cả đều lần đầu tiên nhìn thấy, phía dưới là mặt cỏ hơi úa vàng, vài nơi còn chăn dê hay một số động vật khác, dù sao Tô Tiểu Mễ cũng không nhận ra đó là con gì.

Tìm một nơi mát mẻ cả hai cùng ngồi xuống, Tô Tiểu Mễ nhìn phong cảnh xinh đẹp bên cạnh lại có Nghiêm Ngôn làm bạn, hạnh phúc đến nói không nên lời, nơi đây quả thật như cảnh cậu từng gặp trong mơ, thậm chí còn lãng mạn ấm áp hơn. Tô Tiểu Mễ đang suy nghĩ phải dùng lời hay gì để nói cùng Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn đã giành trước.

“Tô Tiểu Mễ, em thích nơi này sao?”

“Thích, siêu cấp thích ^.^” Tô Tiểu Mễ gật đầu thật mạnh, trả lời nghiêm túc.

“Vậy chúng ta kết hôn ở nơi đây đi”

“Anh, anh mới vừa nói..nói gì” Hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, những lời này như sóng cuộn biển gầm cuốn về phía Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ kinh ngạc đến không thở nổi.

Môi Nghiêm Ngôn lần nữa kề gần tai Tô Tiểu Mễ: “Anh nói, Tô Tiểu Mễ, chúng ta kết hôn ở nơi này đi, em thấy được không?” Lần đầu tiên Nghiêm Ngôn chịu lặp lại lời mình đã nói.

Trong đầu Tô Tiểu Mễ lập tức hiện lên lời Nghiêm Ngôn, sau đó lại trống rỗng, choáng váng muốn ngất, trái tim đập thình thịch liên hồi. Bình tĩnh, mày bình tĩnh lại cho tao, Tô Tiểu Mễ không ngừng tự nhắc nhở nhịp tim mất quy tắc của mình, tuy nhiên vẫn thất bại, cuối cùng Tô Tiểu Mễ lúng ta lúng túng hỏi một câu: “Chúng ta còn tiền để làm hôn lễ sao?”

Nghiêm Ngôn từng nghĩ Tô Tiểu Mễ sẽ kích động đến rơi lệ, nhào đến ôm hôn hắn, còn những lời này hắn căn bản chưa hề nghĩ đến, đầu óc tên này rốt cuộc đang nghĩ gì đây?

“Ngôn~ không phải anh sắp phá sản sao, mặc dù em rất vui mừng, mặc dù em rất nguyện ý nhưng không nên miễn cưỡng, em có thể chờ anh, chờ kinh tế chúng ta ổn định hơn đến lúc đó kết hôn cũng không muộn, không nên ăn xài xa xỉ, tổ chức đám cưới tại nơi đây sẽ rất đắt” Dứt lời Tô Tiểu Mễ nhào vào trong ngực Nghiêm Ngôn trình diễn tiết mục rơi nước mắt ràn rụa.

Nghiêm Ngôn liếc mắt trừng cậu: “Em nghe ai nói anh sắp phá sản”

“Tự mình em đoán đấy, không đúng sao? Chẳng lẽ em đoán nhầm” Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu trợn to mắt nhìn Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn hung hăng lườm lại cậu, Tô Tiểu Mễ biết lần này cậu đoán bậy đoán bạ đoán trật lất.

“Bản thân em thích sự lãng mạn, đừng trách ông đây không cho em, lần này chính em phá hư hết rồi” Nghiêm Ngôn lạnh lùng nói.

Tô Tiểu Mễ hối hận đến ruột gan cũng xanh ngắt, vội vàng từ trong ngực Nghiêm Ngôn ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc của mình: “Ngôn, mới vừa rồi không tính, em muốn mà, chúng ta nói lần nữa, nói lần nữa có được không”

“Không thể nào!” Nghiêm Ngôn đứng lên bỏ lại Tô Tiểu Mễ một mình đi trước, Tô Tiểu Mễ nhanh chóng đuổi theo phía sau: “Ngôn ~ thêm một lần, thêm một lần nữa được không?”

Nghiêm Ngôn phối hợp thoải mái sải bước chẳng màng để ý tới Tô Tiểu Mễ líu ríu sau lưng, Tô Tiểu Mễ không nhịn được vừa chạy theo vừa la: “Em nguyện ý, em nguyện ý kết hôn cùng anh, anh chờ một chút, mấy lời này em chuẩn bị lâu lắm rồi, anh chờ em nói xong đã chứ”

Lần này Nghiêm Ngôn dứt khoát lấy ra máy nghe nhạc nhét vào lỗ tai, mở nhạc thật lớn lấn át lời Tô Tiểu Mễ.

Tô Tiểu Mễ khóc không ra nước mắt, phong cảnh muốn lãng mạn có lãng mạn, thiên thời địa lợi nhân hoà, Nghiêm Ngôn cầu hôn cậu, mọi việc nều nằm trong dự tính lại bị cậu phá nát bét.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.