Hôm nay là ngày Lãnh Thiên hẹn cả đám đi đến nhà mình tham gia một bữa tiệc, chủ yếu là để giới thiệu thư kí Tô Lan Mi là bạn gái kiêm vợ tương lai của anh.
Nhân cơ hội đó, Lãnh Thiên ngẩng cao đầu mà mượn giọng điệu của boss mà hãnh diện nói.
- Mấy người tụi mày mau kiếm bạn gái đi. Tao là có rồi đấy nha! Nên sau này đừng có rủ tao đi đâu nữa nha. Không khéo Lan Mi băm tao cho cá ăn, tao liền bắt đền chúng mày.
- Ui chu choa, mê sắc bỏ bạn. Lãnh Thiên không ngờ mày là như vậy. Tụi tao tủi thân quá đi.
Bạch Vũ một trong số đó diễn sâu, vờ nén bi thương, dựa vào vai Vũ Hàn mà lấy ống tay áo chấm chấm nước mắt.
- Thôi tụi mày ạ, đời nó bạc bẽo thế đấy. Ai mượn tao tốt số hơn tụi mày, đẹp trai hơn tụi mày, lại còn galang nữa. Vì vậy có người đổ gục tao là chuyện đương nhiên.
Lãnh Thiên ôm eo Lan Mi cười cười nói. Làm cô ngượng ngùng đỏ mặt. Cô cũng không ngờ Lãnh Thiên anh mắc bệnh tự luyến nói mà không ngượng miệng.
- Ôi thôi tụi mày ạ, Lãnh Thiên nó dạo này là người trên mây. Bay rất cao đi, kéo nó xuống không được đâu. Tao nghĩ nên tránh xa nó càng tốt kẻo nó kéo theo thì chết.
Tử Phương một bên phẩy phẩy tay như đuổi ruồi đuổi muỗi. Cợt nhã nói câu bông đùa, bị Lãnh Thiên cú đầu một cái, đau dã man.
Lãnh Thiên húng hắng ho vài cái. Bọn này làm anh xấu mặt chết được. Nhất định bị Lan Mi chọc đến thối đầu không nơi chui xuống.
- Trễ rồi, tụi mày mau về đi.
Cả đám nhìn Lãnh Thiên xem thường, quay qua Lan Mi, tất cả nở nụ cười nhẹ, giơ tay lên vẫy vẫy với cô.
- Tạm biệt Lan Mi, tụi anh về đây. Em nhớ chỉnh thằng đó lại nha, đừng để nó lên cơn như lúc nãy, tâng bốc mình đến nỗi đêm nay bọn anh không thấy cả mặt trăng.
Vương Hải thật muốn chọc cho Lãnh Thiên tức xì khói mới chịu rời đi. Đúng là đám bạn thân có một không hai mà.
Lãnh Thiên lườm nguýt cả bọn. Lan Mi phụt cười, kéo anh đi dọn dẹp tàn cuộc.
Cô không thể tin, giám đốc Lãnh Thiên lạnh lùng mà mọi người đồn đãi lại có bộ mặt đáng yêu thế này. Cưng muốn xỉu luôn.
~~~~~~
Thiên Minh trên đường về nhà, tiện đường ghé căn hộ ở chung cư D.F xem cô gái hôm bữa mình tông phải đã hồi phục chưa.
Cho xe vào bãi đỗ bên dưới, anh bước thẳng về căn hộ cô gái đó đang sinh sống. Gõ cửa vài cái, anh nghe tiếng mời vào liền vặn nắm cửa vào.
- À, là anh tới thăm tôi hả?
Cô gái đó đang hí hoáy trong bếp nấu cho mình một tô mì. Ló đầu ra xem bên ngoài bắt gặp gương mặt của Thiên Minh thì mỉm cười chào.
- Cô đang làm gì vậy?
Thiên Minh không biết vì sao anh lại đi vào bếp xem cô gái đó. Đây là lần thứ 10 anh đến thăm cô ấy. Mỗi lần anh ở gần cô liền thấy rất ấm áp. Tim đập liên hồi, chả nhẽ anh đã yêu ư?
- Tôi đang nấu mì. Anh có muốn ăn không?
- Ừm, cũng được.
- Anh ra bàn ngồi đợi tôi chút nha!
Cô gái đó tên là Thiên Minh Nguyệt, năm nay hai mươi ba tuổi, đang làm phục vụ ở một quán ăn nhỏ. Hôm đó, anh lái xe ngang qua cách một đoạn của quán ăn, bất cẩn đụng trúng cô khi cô băng qua đường.
Do té ngã xuống, cô bị trày hai khuỷu tay, chân bị chấn thương. Anh cấp tốc bế cô lên xe đưa cô vào bệnh viện.
Xương chân cô bị gãy không tiện đi lại. Vì điều này cô nghỉ liên tiếp hai tuần, chủ quán thẳng thừng đuổi cô.
Hiện tại cô đang tìm việc làm mới, cô học không cao, hết cấp ba là đã nghỉ. Và cô mồ côi, cô được một bà lão tốt bụng nhận nuôi nhưng đã mất cách đây một năm.
Cô từ đó sống thui thủi một mình, không bạn bè, không người thân. Khi gặp anh, anh ân cần chu đáo chăm sóc cô, làm cô cảm động, cô đã biết rung động đầu đời. Bản thân cô nhận ra rằng, cô yêu anh. Mặc dù cô biết hoàn cảnh cô không xứng với anh.
Nhưng Minh Nguyệt cô không thẹn với lòng, một lần muốn được bày tỏ cho anh biết. Thời điểm ngay bây giờ là thích hợp.
- Xong rồi đây.
Minh Nguyệt bê cái khay đựng hai tô mì nghi ngút khói ra. Đẩy về phía anh một tô, cô đưa muỗng đũa cho anh. Còn mình ngồi kế bên anh.
- Anh ăn thử đi, có ngon không?
Minh Nguyệt chờ đợi anh ăn rồi cho cô biết đáp án.
Bóc.
Thiên Minh đưa tay búng trán cô. Anh nói.
- Mì gói chỉ cần bỏ ra tô nấu thôi chứ có gì đâu mà hỏi tôi.
- Thì tại tôi quên, anh ác quá, búng một cái tôi tưởng mình té đập mặt xuống sàn, đau muốn chết. Đồ mặt lạnh ác độc.
Minh Nguyệt chun chun mũi nói. Tay xoa xoa cái trán.
- Ăn mau đi, mì nở là mất ngon.
Thế là cả hai cắm cúi ăn lấy ăn để. Cái lẫn nước đều hết. Xong, anh cùng cô rửa bát úp lên. Ra ngoài ngồi trên hai cái ghế để trong phòng.
- Cô thường ăn mì gói hả?
- Ừ, tôi là đang hao hụt tài chính, cần tiết kiệm. Nhưng tôi đã khỏi rồi mà, anh còn đến làm gì?
Cô nhìn anh hỏi. Lí do này cô cũng thắc mắc nha.
- Không biết tự dưng muốn đến.
Thiên Minh anh chưa có thể lí giải cái này vì ngay cả bản thân anh còn chưa biết, chỉ muốn ở gần cô một chút.
- Tôi có điều muốn nói. Có thể nói xong rồi, anh và tôi từ đây xin hãy xem như không quen biết.
Minh Nguyệt hai tay vò chặt góc áo. Vẻ mặt buồn bã khó tưởng. Cô bắt đầu cất giọng đều đều nói hết những gì trong lòng mình với anh.
- Thiên Minh, tôi lỡ yêu anh mất rồi. Tôi cũng chẳng mong anh đáp trả tình cảm của tôi. Vốn dĩ tôi là không xứng đáng để anh quan tâm, ân cần chăm sóc. Lúc đó anh đem tôi vào bệnh viện, sao không để mặc tôi tự sinh tự diệt. Quan tâm tôi làm gì để con tim tôi luôn hướng về anh dẫu biết là không thể chiếm vị trí trong lòng anh. Vì tôi là cô gái nghèo, mồ côi cha mẹ, công việc không ổn định. Cuối cùng, tôi muốn nói rằng xin anh đừng đến đây nữa. Có gì đều nói ra rồi, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Giờ anh có thể về.
Minh Nguyệt đứng dậy đi mở cửa. Cô lau nước mắt. Không cho phép bản thân mình yếu đuối. Bởi cô yếu đuối cho ai xem, cho anh ư? Để rồi anh thương hại cô, cho cô cơ hội ở bên anh. Điều đó cô không muốn chút nào.
Bỗng một cánh tay rắn chắc ôm eo cô, đẩy cô vào tường, anh dùng chân đóng cửa lại. Hai tay chống vào tường kìm chặt cô trong lòng.
- Anh về đi, thả tôi ra.
Cô lúng túng, bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi anh.
- Ai nói em, anh không yêu em. Cái cô gái ngốc này, quan tâm em mà em cũng trách. Uổng công đối tốt với em. Hoàn cảnh em thì có là sao. Yêu nhau thì tất cả cùng vượt qua. Nói như em, không lẽ đàn ông thành đạt đều yêu người có gia thế ngang mình. Đồ ngốc này, sao ngốc thể không biết.
Thiên Minh đem Minh Nguyệt ôm vào lòng. Vùi mặt vào mái tóc của cô, hít hương thơm trên tóc cô. Anh đã nhận ra mình yêu cô rồi đấy. Nghe cô nói anh rất ngạc nhiên. Rồi tự ngẫm tự nghĩ thì cuối cùng đã xác định được.
- Anh nói thật sao? Huhuhu...
Minh Nguyệt nói, choàng tay ôm lại anh khóc ấm ức.
- Ngoan nào, đừng khóc nữa. Theo anh về nhà, anh sẽ lo cho em. Nơi này không thích hợp với em.
Thiên Minh buông cô ra, dịu dàng lau nước mắt cho cô. Dỗ dành cô như một đứa trẻ nhỏ.
Minh Nguyệt gật gật đầu chấp nhận. Lần nữa cô ôm chầm lấy anh. Cô đã không còn cô đơn nữa rồi. Thật hạnh phúc biết bao!
Lại có thêm một người thoát khỏi số FA. Giờ người ta đang ngập tràn hạnh phúc nào màng đến tụi bạn thân. Haizzz ....