Sau hôn lễ, bọn hắn cùng bọn cô đi hưởng tuần trăng mật. Đám Lãnh Thiên có đòi đi theo nói là đi chơi cùng boss mới vui. Liền bị bọn hắn mắng một trận té tát không chừa mặt mũi. Nội dung mắng là như vầy.
- Người ta đi tuần trăng mật cũng đòi đi theo, tính làm kì đà cảm mũi ư? Lo về công ty làm việc đi. Mười người các cậu mau mau đi kiếm nửa còn lại đi. Cũng đã 25 tuổi cả rồi, bộ định độc thân bám theo tôi cả đời sao? Nhìn đi bọn tôi đã có vợ cả rồi đấy. Tránh tránh ra, hạn chế tới nhà chúng tôi làm phiền nha. Tạm biệt các cậu, ở lại vui vẻ.
Đám Lãnh Thiên hận không có hố nào để chui xuống dưới che bớt mặt mũi lại. Họ đây cũng là tổng giám đốc có tiếng tăm đấy nha. Thường lại xuất hiện trên báo chí chứ không như boss. Bị mắng ngay tại sân bay giữa bàn dân thiên hạ nhục còn hơn cá nục.
Lãnh Thiên gào thét trong lòng. Chuyện này mà để cô thư kí riêng biết. Chắc mặt mũi anh không biết giấu vào đâu. Boss đúng là có mới nới cũ. Có vợ bỏ đám này mà. Người ta là muốn theo bảo vệ boss khỏi bọn con gái hám trai, vợ boss khỏi ghen. Vì có người đã hi sinh làm bình phong. Ấy vậy mà, sự thật quá phũ. Haizzz...
Bọn hắn cùng bọn cô tới nơi soát vé rồi đem đống hành lí đi lên máy bay. Đám Lãnh Thiên đứng vẫy tay chào mà mặt người nào người nấy ụ xuống như bánh bao chiều.
Thế là ý định đó của họ đã bị dập tắt bởi boss vô tâm nào đó. Mười người choàng vai bá cổ nhau ra về.
Lãnh Thiên lái xe về công ty. Vừa đặt chân vào phòng làm việc. Anh đã bị cô thư kí riêng mới tuyển vào cách đây một tuần túm cổ áo gằn từng chữ.
- Giám đốc Lãnh rảnh rỗi đi nhiều nơi nhỉ ?
Lãnh Thiên lạnh nhạt gỡ tay đang túm cổ áo mình ra. Đi lại ngã người trên ghế giám đốc.
- Thư kí Tô đây là đang chất vấn tôi?
Nghe anh nói mà Lan Mi cô tức muốn hộc máu. Giỏi cho câu hỏi đó. Có ai như cô không. Vừa mới vào làm một tuần mà bị giám đốc giao nhiều tài liệu, sổ sách bắt cô phải xử lí hết. Lại bắt cô tăng ca đêm, hại cô ngày nào cũng phải ngủ lại công ty. Sợ ma muốn chết.
Có đối tác hẹn gặp mặt, tổng giám đốc của cô không đi. Đùn đẩy trợ lí Vương cùng cô thay anh đi gặp. Đầu óc cô thật sự muốn nổ tung.
- Giám đốc ỷ mình cấp trên muốn bóc lột sức tôi đúng không?
Cô gầm lên. Cô như con nhím xù lông khiến Lãnh Thiên anh nhìn có chút thích thú.
- Ừ, nếu cô chịu không nổi có thể thôi việc như thư kí trước đây.
Lan Mi nghe nói vậy. Hốc mắt liền đỏ, sóng mũi cay cay. Cô thôi việc rồi lấy tiền đâu nuôi gia đình. Ở đây lương tháng đối với cô rất đãi ngộ. Chỉ có điều giám đốc cô là tên...., cô chẳng biết, hoàn toàn cạn lời.
Thôi nhịn, nhịn, phải nhịn, người ta có tiền mà. Mình có gân cổ cãi cũng không lại.
- Tôi xin lỗi vì hành động lúc nãy.
Nhìn dáng vẻ uỷ khuất, ra vẻ nhẫn nhịn của cô. Lãnh Thiên nhếch môi cười thú vị.
- Ừ, tôi rộng lượng bỏ qua. Còn có lần sau thì tôi đuổi thẳng khỏi cho cô lựa chọn.
Lan Mi khóc ròng trong lòng. Cô cười cười, nói.
- Giám đốc, tối nay người đi dự tiệc do công ty MR tổ chức chứ?
Lãnh Thiên xoa cằm ra vẻ suy tư. Anh rảnh rang rồi, boss có chốn yên thân liền thẳng chân đá anh. Thôi đi cho đời nó bớt chán.
- Được, cô đi với tôi.
Lan Mi ôm đầu đau khổ. Cô không có đầm dự tiệc sang trọng. Những lần trước đều là trợ lí Vương cho mượn. Vì cùng là con gái, vóc dáng tương đối như nhau nên cô có thể mặc. Nhưng lần này không thể mặt dày mượn mãi được. Rách một cái tiền đâu đền nỗi. Cô chắp hai tay, mắt long lanh van xin anh.
- Giám đốc, tôi không đi được. Anh thông cảm kêu trợ lí Vương đi cùng anh nha!
- Mấy lần trước cô cũng đi đấy. Không biết, cô phải đi.
Lãnh Thiên bá đạo y như hắn. Đúng là ở gần riết tính cách lây qua cho nhau hết rồi.
Xong anh cúi đầu kí tên vào đống giấy tờ trước mắt, đem cô hoàn toàn đánh bay đi, không quan tâm.
Cô ở lì một chỗ, hết nhìn Lãnh Thiên rồi đến đống giấy tờ. Cô bạo dạn lên tiếng nói thật cho anh biết.
- Giám đốc, tôi không có đồ dự tiệc. Lúc trước tôi đều là mượn của người khác.
Đóng nắp bút lại, Lãnh Thiên hai tay day day thái dương. Lạnh nhạt nói.
- Sau khi tan làm, tôi chở cô đi mua.
~~~~~~~~~
Tại trung tâm mua sắm. Lan Mi bị Lãnh Thiên kéo đi chọn đầm dự tiệc.
Anh lấy một đống bắt cô đi thay. Không biết anh có thẩm mỹ không mà chọn bộ nào bộ nấy xong, cô mặc cho anh xem anh chê õng chê ẹo. Lan Mi cô muốn trốn trong phòng thay đồ luôn cho xong.
Cuối cùng cô bước ra với bộ đầm màu hồng nhạt lệch vai, phần trên vai áo có đính những viên đá nhỏ lấp la lấp lánh. Chân váy dài xuống mắc cá chân.
Nhìn cô thanh lịch, quyến rũ khiến Lãnh Thiên bị hớp hồn ngay cái nhìn đầu tiên.
- Giám đốc, cái này được không?
Lan Mi lên tiếng làm Lãnh Thiên hoàn hồn, anh gật đầu. Cô thay ra đưa cho nhân viên gói lại, cùng anh đi thanh toán tiền. Tiếp đến Lãnh Thiên kéo cô qua chỗ bán giày cao gót, phụ kiện trang sức anh kêu nhân viên chọn giúp làm sao nó phù hợp với bộ váy của cô.
Xong xuôi, anh chở cô đến nhà anh. Làm cô ngại đỏ mặt. Khi không lại chở đến đây.
- Vào trong đi. Thay đồ rồi cùng đi. Cô thay ở phòng dưới này, tôi lên lầu.
Xong Lãnh Thiên bỏ đi. Lan Mi cũng tìm phòng tắm vào thay ra.
20 phút sau, Lãnh Thiên bước xuống với bộ vest màu xanh dương lịch lãm. Đẹp trai khỏi bàn cãi. Thấy anh xuống, Lan Mi mở to mắt nhìn.
Cô hơi choáng váng à nha! Đẹp trai quá, xung quanh giám đốc như toả ra hào quang sáng chói vậy.
- Đi thôi.
Anh kêu cô, cả hai cùng ra xe tới nơi dự tiệc.
~~~~~~~
Dự tiệc xong đã là 10h, anh nhìn bên cạnh mình. Cô thư kí nào đó mặt ửng hồng say bí xỉ. Lúc nãy ai mời anh uống, cô đều ra mặt uống thay. Lí do cô đưa ra rất là mắc cười.
Giám đốc uống say ai đưa tôi về.
Anh không cho, giằng ly rượu lại kết quả cô lại tách ra khỏi anh đi chỗ khác uống đến say rồi mới đi tìm anh.
Đem cô nhét vào xe. Anh lấy áo vest đắp vào người cô. Lái xe về nhà anh, bởi anh đâu biết nhà cô.
Cho xe vào gara, anh bế cô lên phòng, đặt cô xuống giường định bỏ ra sofa ngủ. Cánh tay liền bị cô giữ chặt không buông.
Miệng luôn tục kêu tên anh, nói là đã yêu anh ngay lần đầu vào công ty anh làm việc. Nhưng ngại thân phận không dám bày tỏ. Sợ anh nặng lời tổn thương nói cô đĩa mà đòi đeo chân hạc, nói cô hám danh hám lợi này nọ. Nên cô sợ, dẫu biết là có vội vàng, nói anh cũng chẳng tin, cô chỉ canh cánh giữ trong lòng, chôn chặt tình cảm đó.
Lãnh Thiên cười, anh cũng rất thích cô. Lên giường nằm kế cô, anh ôm cô vào lòng đánh một giấc tới sáng.
~~~~
Sáng hôm sau, Lan Mi đưa tay đỡ trán, đầu cô nhức quá. Mở mắt ra cô thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ, hốt hoảng coi lại người mình có bị gì không. Liền thấy một cánh tay ôm ngang eo cô.
Cô quay mặt sang, biết đó là tổng giám đốc. Khẽ cười, xích người lại, nhẹ nhàng hôn vào môi anh.
- Em đang hôn lén anh.
Đột ngột Lãnh Thiên mở mắt, Lan Mi bị doạ, mặt cắt không còn giọt máu. Vùng vằng muốn ngồi dậy thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này.
- Hôn xong lại không chịu trách nhiệm sao?
Lãnh Thiên mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô. Lan Mi không lên tiếng, vùi mặt vào lồng nực rắn chắc của anh.
Cô là đang nằm mơ phải không? Giám đốc xưng hô anh- em với cô.
Lãnh Thiên đặt trên trán cô một nụ hôn. Dịu dàng nói với cô.
- Những lời đêm qua em nói. Anh đều nghe thấy. Anh cũng nói cho em biết, anh cũng thích em bởi nhìn em rất thú vị lại dám nắm cổ áo anh mà xù lông mắng anh. Em rất đáng yêu đó biết không?
Lan Mi bị lời anh nói làm cho cảm động, khóc thút thít. Lãnh Thiên liền lau nước mắt cho cô, tiếp lời.
- Làm bạn gái kiêm vợ tương lai của anh nha!
- Em đồng ý.
Lan Mi đáp, cô chủ động hôn Lãnh Thiên một lần nữa. Thế là cả hai đắm đuối hôn nhau. Và Lãnh Thiên anh đã thoát khỏi số phận FA. Đúng là đáng chúc mừng cho anh nga.